Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu-Phần 22(Hết)


Chương 62: Thần Chết.
Hải Anh
“Phương Vy! Em phải chờ anh đến, nhất định không được đánh mất linh hồn của mình. Em phải gặp anh, phải nghe anh nói, cho dẫu…đây có là lần cuối. Không, em sẽ sống, sẽ sống mà.”
Lời thì thầm cứ quanh quất trong tâm trí tôi, cắn xé từng hình ảnh đang mờ ảo dần…
Khôi Vũ đặt tay lên vai.
- Hải Anh, bình tĩnh là liều thuốc tốt nhất lúc này đó.
Tôi chỉ biết lấy tay ôm đầu, tự trách bản thân:
- Lẽ ra tao không nên để con pé đi, không nên chấp nhận dễ dàng vậy…
“Em có nghe anh nói không Pé Pi! Anh sắp đến với em rồi, sắp rồi…Hãy chờ anh, một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi…em ơi!”
Chiếc máy bay vẫn giữ một tốc độ bình thản như đoan biết chắc sự thật không bao giờ thay đổi. Cơn sóng của biển cảsẽ vẫn luôn luôn tàn bạo như thế, cướp lấy từng hơi thở yếu đuối trước từng số phận mà không thương tiếc ….
-------------------------------
Phương Vy
Bệnh viện K.P
Song Quỳnh nắm lấy tay tôi.
- Tao đã gọi cho Hải Anh rồi, chỉ khoảng vài tiếng nữa là anh ấy đến đây.
Thay vì khóc, tôi lại mỉm cười.
- Đến sớm một chút…
- Sao?
Quỳnh nhìn tôi, chờ đợi.
- Chẳng có gì. Tao nhớ anh ấy lắm nên muốn …rút ngắn thời gian thôi.
- Mày nói gì vậy? Rút ngắn là sao? Nhớ thì phải kéo dài…
Tôi gào lên, ôm lấy Quỳnh.
- Tao hối hận lắm. Hãy để tao được sống đi. Tao cần Hải Anh, tao không thể để anh ấy cô đơn được. Tụi tao đã có nhau rồi, không thể xa nhau như thế…Làm sao đây? Tại sao tao lại khốn nạn đến vậy chứ. Ngay lúc này rồi, tao lại cứ muốn chối bỏ đứa con trai của mình, tao cần Hải Anh, cần anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Phải, tao đã từng nhủ thầm với chính mình câu nói đó, rằng không một ai…chẳng ai hết…
Song Quỳnh đỡ lấy tôi, khuôn mặt tái xanh. Bởi lẽ…tôi biết mình đang đi dần vào 1 không gian khác.
- Phương Vy! Phương Vy!...Bác sĩ ơi…
Tôi nắm chặt vai áo cô bạn thân, níu kéo từng chút từng chút hình ảnh người mà tôi yêu thương. Tôi không muốn, gần cái khoẳng khắc sắp biến mất khỏi thế gian này, tôi sợ vô cùng…
------------------------------------
Hải Anh
Tôi chạy đến cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy Song Quỳnh ngồi thẫn thờ trên ghế, đôi tay dính đầy máu…
Khôi Vũ ôm lấy Quỳnh. Còn tôi…
- Máu của ai?
Tôi cất tiếng, giọng trầm….
Quỳnh nhìn tôi, ôm lấy, khẽ khàng:
- Em xin lỗi anh, Hải Anh. Phương Vy muốn em giấu kín chuyện này…
Tôi hất tay mình thật mạnh, trừng mắt cay nghiệt.
- Tại sao lại giấu tôi. Các người có còn nghĩ đến tôi không? Đó là vợ tôi – Tôi chỉ vào cánh cửa. Là người mà tôi yêu thương nhất, cô biết mà?! ... Các người chỉ nghĩ đến cái ích kỉ đấy, còn tôi thì sao? Một thằng đàn ông như tôi thì có biết đau là gì, biết mất mát là gì chứ? Đúng không, … phải không hả?
Tôi dằn mạnh vai Song Quỳnh, bóp chặt như muốn nén vụn tất cả thành trăm mảnh.
…..
Một dòng máu khác chảy từ khóe miệng tôi, sau cú đánh trời giáng Khôi Vũ vừa hạ tay.
- Đừng có điên lên như thế. Coi chừng tao đấy…
Gượng người dậy, tôi dùng tay quệt vội vàng lên mặt.
- Các người thì hạnh phúc rồi. Sao không nhường cái hạnh phúc ấy cho tôi đi…
Tôi chán nản, gục mặt vào tường.
- Để Phương Vy của tôi có thể sống…chỉ thế mà thôi …
Song Quỳnh cố an ủi.
- Anh sẽ được một món quà khác, thay cho Phương Vy. Đó là giọt máu của hai người, điều mà con pé chấp nhận hy sinh tất cả.
Tôi đấm mạnh vào tường, chẳng hình dung nổi khuôn mặt của “loài” quỷ sứ tử thần ấy.
- Nó là cái chết tiệt. Tôi dek cần, tôi chẳng hứng thú. Người mà tôi muốn là Phương Vy, không phải cái thứ cướp đi hơi thở người khác.
Khôi Vũ cuối đầu mệt mỏi, tuyệt vọng.
Song Quỳnh chỉ biết ôm chồng mình, khóc nức nở.
Tôi chẳng biết mình có còn trái tim không nữa…vì hình như, máu đang chảy từ đôi mắt tôi…máu, không phải nước mắt.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 63: Lucky smile.

Tôi từng nói, tôi sẽ để cho mọi người sử dụng vài viên thuốc trợ tim nữa. Nhưng tôi muốn dừng việc đó lại, cho Phương Vy một phép màu vĩnh cửu, cho bản thân thêm hy vọng. Bởi vì tôi đang sống rất hạnh phúc, tôi nhất định không bao giờ để đứa con tinh thần của mình phải đau khổ thêm

_____________________________________

Cuộc phẫu thuật kéo dài 3 tiếng đồng hồ, hoặc là hơn. Chẳng còn ai bận tâm đến, họ chỉ biết cầu nguyện với bất kì đấng thánh nào có thể cho cô gái của họ được tiếp tục sống. Họ sẵn sàng từ bỏ vài năm tuổi thọ của mình…họ chấp nhận hy sinh …
………
Cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm.
- Tôi đã cố gắng hết sức.
Mọi người nín thở.
- Đứa bé cần phải nuôi trong lồng kính 1 tuần để lấy sức.
Hải Anh nắm lấy bờ vai của bác sĩ.
- Còn Jeanie thì sao? Cô ấy…
- Rất yếu. Nhưng sẽ sống. Thật sự thì khá may mắn, rất hiếm có những trường hợp như vậy. 
Song Quỳnh hét lên, cô ôm lấy Khôi Vũ mừng rỡ.
- Anh ơi! Anh ơi! Phương Vy còn sống. Anh có nghe không? Nó sẽ sống đấy.
Niềm vui vỡ òa, mọi lo lắng, u sầu đều bay biến trong phút chốc, chừa chỗ cho tia sáng cầu vồng tự do nhảy múa.
…….
Hải Anh đứng sau tấm kính, nhìn vào bên trong. Có khoảng chục đứa trẻ, vậy mà anh chỉ cảm thấy thằng nhóc bụ bẫm con anh đáng yêu nhất. Phải, “con anh” đấy, là giọt máu của anh với Phương Vy. Kìa, nó mở miệng o e, sao mà giống anh đến thế. 
- Con trai…
Khôi Vũ đến từ đằng sau, đặt tay lên vai anh.
- Cảm giác rất tuyệt, phải không?
- Ừ. Feel in Heaven.
Nụ cười vô tình xuất hiện trên mặt Hải Anh.
- Giống tao lắm, đúng không mày? 
- Thằng khỉ. Nó chưa được 1 tuần tuổi, sao biết giống mày hay không?
Anh ngơ ngẩn.
- Ừ. Nhưng mà nó sẽ giống tao, phải không?
Khôi Vũ ho khan.
- Lỡ nó giống tao thì sao?
Hải Anh quay sang thằng tri kỉ, đấm mạnh.
- Chết tiệt, tao triệt sản mày đấy, chỉ giỏi đùa.
- Haha.
……..
Ông bác sĩ đứng tuổi đẩy gọng kính lên cao, nhắc nhở.
- Vợ anh bây giờ mất sức nhiều lắm, chúng tôi đã tiêm vào người cô ấy khá nhiều thuốc kháng sinh và thuốc gây mê để tiến hành cuộc giải phẫu. Vì vậy mà tuổi thọ cô ấy đã giảm khoảng 5 năm. Nếu có thai lần nữa, vợ anh không gượng nổi đâu. Cả hai nên cẩn thận trong sinh hoạt vợ chồng.
Hải Anh gật đầu.
- Tôi hiểu rồi bác sĩ. Cảm ơn ông nhiều lắm.
- Không có gì. Đó là trách nhiệm của chúng tôi.
…….
Song Quỳnh vừa cắm hoa vào bình, vừa ríu rít.
- Vy ới ời. Tỉnh lại lẹ lẹ đi, rồi mày sẽ thấy cuộc đời đã thay đổi nhiều thế nào. Toàn màu hồng hạnh phúc đấy nhé…
Hải Anh vuốt nhẹ bờ môi Phương Vy.
- Em nghĩ con bé sẽ nghe thấy à?
- Ai mà biết, cứ nói thế thôi. Em vui quá nên chẳng thể im lặng nổi.
Khôi Vũ hít hà mủi hương nhẹ thoảng.
- Em mua hoa gì vậy?
Hoa Ly Ly. Cả hai anh chẳng biết gì hết. Con pé thích loại hoa này lắm. Màu trắng tinh khiết, cánh to, dài, giản dị mà vẫn có nét riêng. Chẳng phải rất giống hình ảnh thường thấy ở Phương Vy sao? 
Phải...Chính là như thế đấy.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 64: Kết Thúc.

Tôi mở mắt, cảm thấy nhói đau khi nhận thức cơ thể dần tiếp xúc với thực tế. Ánh sáng…thứ làm lóa tất cả mọi hình ảnh vừa mờ mờ hiện ra, phải rồi…ảo ảnh, mơ hồ quá…đang ở đâu đây?!
- Phương Vy!
Có người gọi tôi, đúng rồi, giọng nói ấy, quen thuộc, chưa bao h bị lãng quên, chưa ngày nào mà tôi không mong mỏi được nghe thấy…
- Hải Anh?
- Anh đây! Em mở mắt nhìn anh đi pé Pi.
Tôi ngẩng dậy, môi mím lại như đang rộ lên nụ cười. 
Ở đó, chỉ có mình anh thôi. Trong đôi mắt của tôi, anh là tất cả. Thế giới của tôi sao chỉ mỗi hình bóng anh. Kìa, cằm anh biếng nhác không thèm cạo, cổ áo sơmi lôi thôi chẳng ra dáng một giám đốc uy quyền gì hết. 
- Đỡ… em ngồi… dậy!
Tôi yêu cầu, giật mình run lên vì hơi ấm từ người anh truyền qua da thịt. Đã bao lâu rồi sự ấm áp ấy vụt khỏi tay tôi…
Chẳng ai nói gì, tôi cũng không đủ sức mà cất tiếng nữa, chỉ nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên ôm lấy cổ anh và khẽ nhăn mặt bởi sự đáp trả vội vàng. 
- Pé Pi. Anh nhớ em lắm. Tại sao em không nói với anh là em có thai, tại sao em không chia sẻ với anh là em gần như phải kí một hợp đồng tử thần. Anh tưởng chừng như đã mất em, không còn có em bên mình nữa. Quá đủ đau khổ rồi em biết không?! 
Gật nhẹ cái đầu nhẹ hẫng của mình, tôi khóc.
- Đừng bao giờ như vậy nữa, nghe chưa? Đừng rời bỏ anh theo cái cách này…

---------------------------------------------

Tôi ôm siết đứa bé trên tay mình, lòng tràn đầy cảm xúc. Giờ thì không còn điều gì có thể khiến tôi từ bỏ những gì tôi đang có. 
Hải Anh hôn lên trán tôi, thì thầm.
- Anh yêu em!
Những giọt lệ hạnh phúc tuôn trào, người phụ nữ già nua ở xa xa kia đang đi lại phía tôi, bà nheo mắt bật khóc gọi to tên người con bất hạnh của mình.
- Phương Vy!
Phải đấy, là tôi – người con gái trần gian, đón nhận tia nắng yêu thương từ thiên đường sau bao tháng ngày vượt qua địa ngục. 
- Con trai, nhìn bà ngoại đi con. 
Song Quỳnh và Khôi Vũ cùng đứng cạnh bên, họ ghì chặt nhau chúc phúc cho chúng tôi, như cái ngày mà họ thay mặt Nguyệt Lão se duyên trời định. 

Một lần nữa, tôi ngập chìm trong sự hạnh phúc…ông trời vẫn luôn cho tôi cơ hội, chỉ là tôi chưa nhận ra cơ hội ấy bắt đầu từ đâu mà thôi…



THE END


Xem t

Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chú Và Cháu - Phần 21



Chương 59: Xung Đột

4, 5 người phụ nữ đứng ngồi không yên ngoài hành lang, họ lắng nghe…hồi hộp vì một sự kiện.
- Dẹp, không bàn cãi nữa.
Giọng của Hải Anh làm rung cả căn phòng.
- Tại sao? Không có lí do gì để bắt ép em phải đi theo con đường mà anh chọn.
- Nhưng em là vợ anh.
Phương Vy hất mặt.
- Vợ thì phải làm việc với chồng à? Phải phục vụ, cung phụng cho ông chồng đáng yêu đến hết cuộc đời ư? Đâu ra cái luật lệ “cũ xì” như vậy?
Chẳng ai chịu nhịn ai.
- Quốc có quốc pháp, gia có gia uy. Em đã vào gia đình anh rồi thì đừng có bướng bỉnh nữa.
- Em không nghe theo đấy. Mặc kệ anh nói gì, giỏi thì nhốt em đi.
Trà Linh đứng ngoài cửa, suýt xoa.
- Căng thẳng thật.
Một giọng khác vang khẽ.
- Mà tại sao phu nhân tổng giám đốc một mực đòi chuyển ngành chuyên môn.
10 đôi mắt nhìn nhau…khó hiểu.
Trong phòng, Hải Anh cố gắng giữ bình tĩnh, dìu dàng ve vuốt.
- Phương Vy! Anh biết em còn trẻ, còn khát vọng. Nhưng làm vợ của anh đâu có khó khắn lắm chứ, em chỉ cần sống bên anh, giúp anh chia sẻ khó khăn trong công việc thôi mà?
- Không phải! Chỉ là em muốn có một con đường riêng …
- Thế thì ngành thời trang của Việt Nam cũng được vậy?!
Tiếp tục giữ lập trường của mình, Phương Vy phản đối.
- Em muốn được sang Paris, nơi đó có điều kiện để em phát triển…
Hải Anh đứng dậy, anh trừng mắt.
- Cứ thử làm đi, xem tôi có đủ khả năng bắt em ngoan ngoãn hay không.
Nói xong, anh đi nhanh ra cửa. Tiếng chân hừng hực tức giận.
………….
- Đó, mày thấy chưa? Lúc nào cũng như vậy hết, tao muốn cái này thì không cho, muốn cái kia cũng không được. Làm việc với Hải Anh thêm ngày nào nữa, chắc tao nổi khùng.
Song Quỳnh nheo mắt.
- Mà mày cũng vớ vẩn. Cưới nhau chưa đến 1 năm, mày đã đòi sang Paris du học mấy tháng, tính chọc tức người ta à?
Phương Vy giải thích.
- Trời ơi. Chẳng lẽ tao cứ làm thư kí cho anh ấy mãi sao. Cứ nghĩ đến cái hình ảnh ngày nào cũng gặp anh ấy 24/24 là tao đã ngán lên tận cổ rồi. Tao thích ngành thiết kế thời trang, cũng muốn đeo đuổi nó thử xem sao.
- Mày định đi bao lâu?
- 6 tháng.
Đang uống nước, Quỳnh gần như sắp sặc.
- Má ơi! Nửa năm?! Tao mà là chồng mày, tao cột mày vào chân giường cho khỏi đi lung tung. Thôi thôi, đừng có nhờ vả vô ích. Tao biết mày qua đây ỉ ôi tâm sự chẳng phải tốt lành gì, muốn nhờ tao và anh Vũ nói giúp chứ gì? Dẹp đi nhé!
Nói xong, cô đứng dậy trước đôi mắt tối sầm của Phương Vy.
- Giờ tao phải đi cho thằng cu tí ăn, tới giờ rồi. Mày suy nghĩ cho kĩ vào đấy. Làm liều không hay ho gì đâu.
………………
Giọng Hải Anh khản đặc vì rượu.
- Tao chẳng hiểu nổi. Sống với tao, có gì không hài lòng?
Khôi Vũ lắc đầu.
- Có thể. Từ lúc mày quen con bé đến giờ, chuyện gì mày cũng áp đặt và buộc con bé nghe mình. Nếu tao là Phương Vy, tao có cảm giác mày giống anh trai hơn là giống một người chồng.
Cái nhướng mắt khó hiểu từ Hải Anh.
- Sao?
- Đã là vợ chồng, ủng hộ quyết định của nhau, chia sẻ tâm tư cùng nhau là điều không thể thiếu. Phương Vy là đứa độc lập, sống rất tự tin và thoải mái. Cảm giác phải làm việc với mày khiến con bé nghĩ mình đang dựa dẫm vào điều gì đó ràng buộc, trái ngược hoàn toàn cá tính bản thân. Mày hiểu không?
- …
- Tao biết mày và Phương Vy yêu nhau nhiều thế nào, vượt qua mọi khó khăn, trở ngại ra sao. Nhưng bây giờ đã là của nhau rồi, mày nên yên tâm cho con bé vươn đến tương lai tốt đẹp hơn. Đó là tao chưa nói đến nỗi lòng của con bé, phụ nữ mà nhận thức rõ mình không thể làm mẹ, khó hiểu lắm. Gia đình tao lại là áp lực lớn nhất mà Phương Vy không gạt bỏ khỏi tâm trí được, cần thời gian mà…
Hải Anh lắc nhẹ cái ly làm rượu bên trong sóng sánh.
- Mày chuyển nghề được đó Vũ.
- Haha, mày làm khách quen cho tao được không mà xúi tao chuyển nghề.
- Thằng khỉ!
…………………



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất





Chương 60: Xa nhau để nhớ về nhau.
Phương Vy về nhà, cô phân vân, lưỡng lự…
Ừ thì cũng không thật sự muốn đi, chỉ là cô cứ cảm thấy bản thân trống vắng, thiếu đi điều gì đó mà không rõ. Dạo này, tâm trạng cô hay thay đổi liên tục, lúc buồn lúc chán…
“Cạch…”
Tiếng cửa mở ra.
- Pé Pi.
- ?
Hải Anh ngồi xuống cạnh cô, thở dài.
- Anh đồng ý để em đi Paris. Nhưng phải cẩn thận và trở về sớm, anh không muốn em…
Phương Vy xoay mặt nhìn anh.
- Không cần phải…chiều em vậy đâu. Trước giờ anh đâu có thói quen đó.
- Vậy là em thay đổi quyết định?!
Ánh mắt Hải Anh bông lơn.
- Xì, em chỉ nói thế thôi. Đi thì vẫn đi.
Cái ôm bất chợt từ anh làm Phương Vy xao xuyến.
- Anh thật sự không muốn xa em…
“Hải Anh! Khi em hoàn toàn có thể định hướng bản thân mình cần gì, muốn gì…em sẽ quay lại”
-------------------------------------------
Mùa đông ở Paris tương đối lạnh…sắp đến Giáng Sinh rồi…
Phương Vy đã khá quen với múi giờ và khí hậu bên này, cô thường đến các tòa cao ốc và tham dự những buổi lễ thời trang sau khi từ trường về nhà. Đêm đến, khoảng thời gian thích hợp để cô phác thảo những nét vẽ, ý tưởng của mình. Sẽ không có gì đặc biệt nếu…
- Hey, Jeanie, hôm nay ở nhà Jakie có tổ chức tiệc nướng ngoài vườn, đến nhé?!
Cô bạn chung phòng rủ rê.
- Nhưng mình…
- Bỏ mấy thứ vớ vẩn này tính sau đi. Ăn uống gì đó cho khỏe, nhìn bạn xanh xao quá.
Phương Vy không thích nhưng cũng phải đồng tình. Gần đây, cô có cảm giác khó chịu trong người, không còn thèm và muốn ăn nữa, giống như cơ thể cô đang chiến tranh lạnh với bao tử vậy.
- Okie!
-----------------------------------------------
Hải Anh biếng nhác, anh quăng mình xuống sofa, nhắm mắt thở dài.
Không có Phương Vy, chán thật! Tiếng cười, giọng nói trong trẻo…sự bướng bỉnh, cố chấp trẻ con…anh nhớ cô vợ bé nhỏ hơn lúc nào hết.
Đã gần 1 tháng rồi, căn phòng của anh bừa bộn đã không trách, vậy mà nó còn lạnh lẽo đến cô đơn. Hải Anh chẳng còn muốn về nhà, anh dốc hết sức cho công việc…thỉnh thoảng ghé qua thăm gia đình Khôi Vũ, nhìn thằng cu bập bẹ “o e”, anh thèm khát được ôm và thủ thỉ với Phương Vy thật nhiều, rằng anh muốn có con, muốn được hít hà mùi nước hoa Midsummer quen thuộc…
Pé Pi ….
---------------------------------------------
Phương Vy cởi bỏ số quần áo trên người, buông thõng chân tay trong bồn nước nóng thư giãn. Đôi mắt cô chạm vào những thứ “tệ nhị”của phụ nữ vất dưới sàn, gần cánh cửa đang mở.
- Bất cẩn quá!
Phương Vy lầm bầm, tự nhắc mình phải cảnh cáo cô bạn chung phòng cẩn thận hơn …
Hình như từ lúc qua đây…
Thoát khỏi sự ấm nóng đang lan tỏa khắp cơ thể, Phương Vy quấn khăn sơ sài rồi chạy vội ra ngoài, tìm trong vali những thứ chưa kịp dùng từ lúc mới dọn đến đây.
- Trễ hơn nửa tháng rồi…?! Không lẽ…
----------------------------------------------
Tình yêu cùng nỗi nhung nhớ đạt đến độ cao trào là khi hiểu rõ được nỗi lòng người mình yêu như thế nào. Vậy nên, dòng tâm tình trong nhật kí của Phương Vy khiến Hải Anh càng nhớ cô thêm quay quắt.

Anh ơi…đến bây giờ em vẫn ngỡ ngàng, chưa tin vào sự thật này. Rằng cuối cùng, ta cũng đã thuộc về nhau…dù phải đánh đổi, mất mát rất nhiều thứ. Em yêu anh, tình yêu ấy luôn có những lí lẽ khó hiểu. Nhưng dù thế nào, em vẫn muốn chúng ta…đừng bao giờ có nhau anh à. Cứ mỗi khi đêm về, nằm cạnh anh, em lại mong muốn mọi thứ vào ngày mai luôn tốt đẹp hơn. Rằng em sẽ có thai, có một kết tinh tình yêu giữa đôi ta…em nhất định nói cho anh nghe bí mật ấy, sẽ thủ thì nhỏ bên tai anh: “Làm mẹ…có khó lắm không anh?”...Chỉ nghĩ đến đấy, tim em như muốn ngừng đập lại, xước nhẹ vào vết thương còn âm ỉ rỉ máu. Giờ thì em đã hiểu, làm mẹ không đơn giản chút nào. Vì để giữ được đứa con cho đến lúc nuôi nấn nó trưởng thành, mọi thứ đều phải thật cẩn thận và chu đáo. Mà em thì còn trẻ và bồng bột thế này…đến niềm hy vọng mong manh được làm mẹ cũng đã dập tắt. Anh có buồn khi có người vợ là em không…hả anh?

Em sẽ đi Paris, sẽ vực lại cuộc sống của mình. Em tin lúc trở về VN, cuộc sống gia đình mình chẳng còn vắng bóng, thiếu thốn điều gì nữa hết. Vì khi ấy, em sẽ can đảm đối diện sự thật, cùng anh nhận nuôi một đứa trẻ bất hạnh …coi như con mình. Em mong…anh sẽ đồng ý

[…]




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 61: Cái chết.
Phương Vy hồi hộp ngồi chờ ở hành lang bệnh viện, tim cô đập nhanh hơn, đôi bàn tay cứ bấu chặt vào nhau vô thức…
- Jeanie Trần?
- Yes…?
Cô y tá có mái tóc nâu đồng đưa tờ giấy kết quả, miệng cười chúc mừng.
……
Màu vàng, màu đỏ, màu đen, màu sẫm, màu sáng….
Nhiều màu quá, cái gì cũng có nét riêng, nét đậm của nó….Thèm khát, chảy bỏng, ước mơ…sự thật!
Mỗi một câu từ đều có 1 cái ý nghĩa riêng. Tôi là tác giả, là một con nhóc không hơn không kém. Sống và tồn tại trên mảnh đất này 16 năm tròn. Với tôi, nhân vật Phương Vy rất quan trọng, giống như cái bữa ăn hằng ngày không thể thiếu vậy. Còn Hải Anh là nước, là thứ người ta có thể không cần nuôi sống bản thân, nhưng nếu thiếu thì chết.
Phải! Nhân vật Phương Vy là tôi. 
Cái kết của tôi sẽ lạ…sẽ lập dị. 
………

- Hải Anh!
Đó là tiếng tôi, tiếng gọi cuối cùng từ tôi.
Giọng nói của anh, ấm áp lạ thường dù bị nhòe đi nhiều bởi sóng điện thoại.
- Phương Vy!? Anh nhớ em…
Tôi khóc…nước mắt giàn giụa. Hơi nóng dồn dập che lấp khoảng trống nhớ nhung, ấp ủ một sinh linh bé bỏng nơi cơ thể tôi. 
- Em cũng nhớ anh lắm!
Chỉ còn tiếng rè rè phát ra bởi chiếc máy sưởi ấm trong phòng, hơi thở quen thuộc văng vẳng bên tai như kéo tôi hồi tưởng đến tình yêu vĩnh cửu tôi dành cho anh.
- Về với anh đi pé Pi. Còn gì để em níu kéo bản thân ở bên đó chứ?
Một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, tôi mỉm cười tự hào.
- Không! Em chưa muốn về. Ở đây còn một thứ em luôn khao khát, luôn tìm kím. 
Giọng anh hậm hực.
- Anh chỉ muốn xé nát cái thứ ấy.
Nếu anh biết…có lẽ anh sẽ không nói vậy.
- Em gọi cho anh, chỉ muốn nghe giọng anh…Đừng bao giờ hết yêu em nhé?
Giọng anh lạc dần vào đêm tối.
- Cảm giác như em sắp chia tay anh vậy Pé Pi?
- Anh đủ can đảm sao?
Tôi hỏi, thành thật. Anh xem như đùa.
- Ừ, anh chấp nhận cho em ra đi. 
- Thế à?
- Vì anh sẽ đủ khả năng khiến em quay về…dù cho em đang ở phương trời nào.

-------------------------
Song Quỳnh mím môi, cầm cây bút kí vào tờ giấy đồng ý.
… 
Giọng tôi thều thào.
- Hứa với tao, đừng để nó thiếu tình thương yêu…
Tiếng hét, tiếng la mắng của nhỏ bạn thân trở nên xa xăm.
- Mày im đi. Rồi mày sẽ sống. Khỉ thật! Phải sống mà yêu thương nó chứ. Sao lại đùn đẩy trách nhiệm cho tao?!
Đau quá, tôi sắp mất dần mọi ngoại cảm rồi.
- Tao xin mày…giúp tao, bằng mọi cách…
- Tại sao chứ? Tại sao lại hy sinh bản thân? Mày có thể sống với Hải Anh, có thể hưởng cái hạnh phúc đơn sơ của riêng mình mà? Tại sao lại từ bỏ? Còn Hải Anh? Còn tình yêu anh ấy dành cho mày?
Tôi mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhất còn lại…
- Vì tao muốn tình yêu ấy vĩnh cửu…theo cái cách này. Giọt máu của tao và anh ấy…hiện hữu, không thể xóa…và được thế giới khẳng định…

--------------------------
Song Quỳnh gào lên khi thấy Phương Vy nhắm mắt, hơi thở yếu dần.
- Nè…! Tỉnh lại đi! Mày vẫn chưa nói xong với tao cơ mà? P HƯƠNG VY?!!!!!!!!!!!
Băng ca đưa người phụ nữ vào phòng mổ, lặng lẽ nhiều nỗi u uất.





Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chú Và Cháu - Phần 20


Chương 56: Cái kết đang đến gần.

Một buổi sáng đẹp trời, có chút nắng, chút mây và chút gió hòa quyện vào nhau. Mùa đông đang về…
- Hải Anh!...Anh dậy chưa?!
Đang vùi mình vào chăn ấm nệm êm nên anh chẳng muốn rời khỏi giường.
- Hải Anh!
Phương Vy mở cửa, nheo mắt trước bức ảnh “xác trần”.
- Dậy ngay! Anh đã hứa hôm nay sẽ đi shopping với em mà.
Bất ngờ, một bàn tay kéo mạnh, cô ngã xuống giường, trở nên gọn nhẹ trong vòng tay của Hải Anh.
- Pé Pi! Chủ nhật mà, em ở nhà với anh đi.
Phương Vy phì cười trước cái giọng ngái ngủ ấy.
- Nhưng hôm nay là ngày của em.
- Anh yêu em!
Hải Anh cuối mặt xuống môi cô.
- Á à! Không nhé! Đừng có mong quyến rũ được em.
Bàn tay anh tiếp tục gỡ sợi dây áo.
Cái nhéo vào hông đau điếng làm Hải Anh bật người dậy, la oai oái.
- Rồi rồi, anh dậy liền….
Phương Vy mỉm cười:
- Cũng dễ hiểu tại sao phụ nữ tụi em lại thích chiêu này nhỉ.
…………….
Hùng Vương plaza.
Hải Anh chưa bao giờ bị hành hạ theo cái kiểu này. Anh đã xách trên tay ít nhất 15 túi xách của hơn 10 quầy hàng thời trang, thế mà Phương Vy vẫn chưa chịu ngưng lại.
- Pé Pi!...
- 30’ nữa thôi mà! Anh đừng than thở nữa. Chẳng phải em đã làm việc cho anh suốt 6 ngày 1 tuần trong 2 tháng rồi sao?
Lại nữa rồi!
- Biết vậy anh không thèm cưới em đâu.
Phương Vy lè lưỡi.
- Thế thì xé tờ hôn thú đi. Dù gì…em cũng đâu có kí nó.
Nói xong, cô lại tíu tít với một chị nhân viên ở quầy hàng gần đó, yêu cầu một số mẫu hàng mới.
…………..
Công ty APPAT – 10.AM
Một nhóm phụ nữ tụ lại thành vòng tròn quanh bàn thư kí. Hải Anh định gõ cửa lên tiếng nhắc nhở bỗng nghe:
- Nè, giám đốc Phu Nhân coi vậy mà “đã” quá hen.
Một cô gái trẻ lên tiếng.
- Coi đi. Hàng hiệu đàng hoàng nhé, mặc vào có khác.
Trà Linh nhướng mắt.
- Có gì lạ à?
- Lạ chứ. Từ trước đến giờ, ai cũng nghĩ giám đốc Phu Nhân kiêu ngạo, đáng ghét hết. Vậy mà đầu tuần đó, đến từng phòng để tặng quà cho mọi người. Mà toàn là đồ sành điệu, đúng sở thích.
- Quá tâm lý.
Trà Linh đế thêm:
- Hình như có cả Tổng Giám Đốc đi nữa. Không ngờ sếp lạnh lùng thế mà yêu vợ quá trời.
Hải Anh phì cười. Từ lúc đó Phương Vy, cô đã làm một loạt “cải cách” trong công ty. Tất cả các phòng đều được 1 tủ lạnh, lúc nào cũng đầy bánh và trái cây, kể cả khăn ướp lạnh để phục vụ nhân viên. Mà không những chỉ chăm sóc chỗ làm việc, Phương Vy còn nhớ và tặng quà sinh nhật cho tất cả. Cô bao quát từ việc nhỏ đến việc lớn, tỏ ra là một bà chủ đảm đang, dễ thương. Thì ra, cô kéo anh đi shopping cùng mình là có mục đích.
----------------
Qi Sheisido Spa.
Căn phòng với ánh đèn màu cam dịu nhẹ chỉ có hai người phụ nữ.
- Tuần trăng mật sao rồi?
- Tuyệt vời!
Phương Vy thở dài.
- Mày sướng thật. Tao cứ phải dúi đầu vào công việc mãi, chẳng có thời gian đi đâu.
Quỳnh cười khúc khích:
- Vậy còn chuyện “kia” thì sao? Vợ chồng mày“ăn chay” luôn à?
Cô chun mũi.
- Xí! Còn lâu! Hải Anh mà chịu “ăn chay” tao cũng mừng.
Quỳnh chớp mắt.
- Ảnh không chịu hay tại mày…không cho.
- Nè nè! Liệu hồn mày đó.
- Haha!
Thật ra thì yêu đương, tình ái giống như một liều thuốc phiện cho cả hai vậy. Chưa bao giờ Hải Anh chán Phương Vy dù chỉ một chút. Anh thích sự xấu hổ thường trực trên mặt cô mỗi lúc anh lên tiếng chọc ghẹo, thích tận tưởng mùi thơm dịu nhẹ toát ra từ cơ thể cô mỗi tối. Quyến rũ và nhiều…mê hoặc. Còn Phương Vy, cô đắm chìm trong sự mạnh mẽ, nâng niu của anh, gắn kết cơ thể mình với anh như hai mảnh ghép vỡ đôi.
- À, Phương Vy. Gia đình của Hải Anh thế nào vậy?
“Gia Đình”?
- Tao…cũng không rõ nữa.
- Má ơi! Cưới nhau mà không biết chút gì về người ta? Mày bị gì vậy?
Cô biện hộ.
- Thì ảnh không nói, tao cũng…
- Lơ luôn à?
Phương Vy hất đầu, nhất định tối nay gặp anh, cô sẽ hỏi cho bằng được.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 57: Một góc nhỏ thuộc về quá khứ.

- Sao đột nhiên hỏi về gia đình anh?
Phương Vy siết chặt khuôn ngực của Hải Anh hơn.
- Anh không muốn kể sao?
- Có thể, nhưng em biết thì cũng tốt.
Cô chờ đợi.
- Anh sinh ra trong một gia đình nghèo, rất nghèo. Thời học sinh, 500 đồng là cả một ước mơ. Nhưng anh chẳng phải là đứa chăm chỉ học hành…anh thích chơi bời hơn.
Nụ cười thích thú xuất hiện trên mặt Phương Vy.
- Em chỉ nghe chuyện con nhà nghèo chăm học thôi!
Hải Anh hôn lên trán cô.
- Lạ lắm sao?! Anh thì nghĩ thời bây giờ, có khối những người như vậy. Giàu nghèo chẳng qua chỉ là cái rễ, ai mà chẳng muốn được hưởng thụ chứ. 5 tuổi anh đã tập tành hút thuốc, nhưng không nghiện như bây giờ. 12 tuổi, anh đã biết gái gú, coi những thứ bậy bạ. Anh cũng chẳng nhớ tại sao anh lại làm vậy.
- Anh có một chị gái và một thằng anh, cả hai người đang sống ở nước ngoài. Ba mẹ anh thì mất lâu rồi.
Phương Vy nheo mắt.
- Nếu…chỉ suốt ngày chơi bời, làm sao anh được như bây giờ?!
- 19 tuổi, cột mốc thay đổi đời anh. Anh không thi Đại Học, đối với anh, cái bằng đó tiền cũng có thể mua, tại sao anh phải phí thời gian học mà không quăng một chút tiền ra có nó chứ. 100 thằng tốt nghiệp ĐH, 10 thằng ra xã hội thì chỉ 1 thằng làm đúng chuyên môn, 90 thằng còn lại phải học việc và chấp nhận một công việc chẳng dính gì đến điều đã học. Vì vậy mà anh ra đời, khởi nghiệp bằng chút vốn ít ỏi.
Cô hỉnh mũi.
- Em tưởng anh phải bắt đầu bằng đôi bàn tay trắng chứ?!
Hải Anh nghiêm nghị.
- Anh ghét nhất câu nói nào giống vậy đấy. Thử hỏi trên đời này, có cái gì được làm từ bàn tay trắng không? Phải có tiền, có vốn thì mới tạo dựng được những thứ khác. Bàn tay trắng ra đường rồi ăn xin kím sống à?!
Phương Vy bất ngờ trước lời nói ấy.
- Vậy làm sao anh có vốn?
- Lừa gạt! Khi đó, anh bị kéo vào một vụ mua bán đất, và đột nhiên nhận thấy cái nghề làm “cò” rất hấp dẫn. Đối với người bán, anh ra giá 200 triệu, còn người mua, anh bán 1 tỷ 3, số chênh lệch anh sẽ lấy. Nhưng anh không làm được lâu, vì cứ phải bán nước bọt của mình, chẳng hứng thú lắm. Lúc Khôi Vũ về nước thì hợp tác với anh xây dựng công ty. Từ đó mới có APPAT.
- Em thấy…thương anh quá.
Hải Anh bật cười lớn.
- Cuộc sống thôi! Em…nhạy cảm quá đấy.
Phương Vy sụt sịt. Thành công có rất nhiều con đường, không nhất thiết phải bắt đầu từ những tấm bằng Đại Học danh giá, mà là từ cái chí và sự thông minh.




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 58: Quốc Tuấn….Đoan Thụy.

Quốc Tuấn nâng ly rượu lên khóe miệng. Vốn dĩ, Phương Vy chưa bao giờ là mảnh ghép của anh. Vậy mà anh cứ cố gắng gọt dũa nó để trở nên vừa khít với những lỗ hỏng của anh mà không quan tâm đến điều khác. Đầu óc anh bây giờ trống rỗng, anh không biết mình cần gì, muốn gì và còn…gì nữa không. Một thằng đàn ông vô dụng, độc tài như anh thì liệu có đáng để sống hạnh phúc?
Tăm tối, không lối ra…Quốc Tuấn như lạc vào mê cung của sự tội lỗi, anh dày vò bản thân, cố gắng quên đi thực tại.
Nơi đây, cảnh biển êm đềm, bầu trời quang đãng, không khí trong lành…anh đã đặt chỗ này cho kỉ niệm 2 năm ngày cưới cùng Phương Vy…
…………………………..

Đoan Thụy nắm chặt giỏ xách trên tay, mím môi nhìn ra phía cửa, chờ đợi…
Chỉ còn 10’ nữa, chuyến bay dài từ Việt Nam đến Cali sẽ cất cánh, điều mà cô mong muốn nhất lúc này là có thể chào tạm biệt Hải Anh.
Phải, Thụy biết mình không thể gặp lại anh…không thể tiếp tục xây cái giấc mơ mộng mị ngày nào. Cũng đúng, nhiều năm rồi, tình yêu trong anh đã hết, còn gì mà níu kéo chứ…
Quyến định sẽ sống định cư ở nước ngoài của cô làm cho cả gia đình lo lắng, nhưng nơi đây còn quá nhiều vương vấn …nếu đã không đủ bình tĩnh đối mặt, cách tốt nhất là né tránh sự thật thì hơn.

……………………………….


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chú Và Cháu - Phần 19




Chương 53: Thổ Lộ.

Chiếc nhẫn lấp lánh rất giản dị theo cái cách mà Phương Vy nhận định. Ừ thì nó là loại bạc trắng, khắc chữ “A ♥V” một cách khéo léo ở bên trong và hạt kim cương nhỏ tô điểm bên ngoài. Không hiểu sao cái nhẫn cứ hút lấy ánh mắt của cô suốt quãng đường về nhà. Đại loại như nó liên tục thì thầm “nhìn nè, nhìn kĩ vô, tập trung vô”…
Về phần Hải Anh – người hạnh phúc nhất trong cái đám cưới vừa rồi cứ mỉm cười tự đắc khi nhận ra sự quan tâm một cách đặc biệt mà “vợ” anh dành cho chiếc nhẫn.
…………..
Phương Vy mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, ngồi dựa lưng vào gối xem thông tin trên laptop, sát khí tỏa ra khắp phòng.
Hải Anh bước ra khỏi bathroom, lau tóc thật khô, cơ thể vẫn còn ướt nước.
“Honey! Tính dùng nam nhân kế với em sao? Không dễ vậy đâu”.
Anh ngồi xuống giường, thì thầm vào tai cô.
- Vợ ơi?!
Phương Vy chẳng thèm chớp mắt.
- Vẫn chưa kí giấy mà, nhanh vậy?
Một nụ cười gian manh.
- Anh đã lo hết số giấy tờ rồi. Giờ thì em là của anh.
Cô nhướng mắt.
- À há?! Vậy là một lần nữa, tôi mắc kế của anh?!
Hải Anh cười lớn.
- Tại sao em lại nghĩ vậy, pé Pi?
Phương Vy thở ra một hơi dài.
Thế thì tôi phải nghĩ khác sao? Từ cái ngày mà tôi quen anh, tôi biết mình đã trúng kế ái tình của anh rồi. Phải, tôi yêu anh hơn cả mọi thứ tôi có được. Anh là linh hồn, niềm tin sống duy nhất mà lúc đó tôi phải bám víu để mà sống. Tôi thua mà không biết mình thua.
Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh.
Tôi biết, anh đã rất muốn phản ứng, muốn chạy lại bênh tôi sau cái tát trời giáng mà Đoan Thụy từng làm. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần tôi rời xa anh, đừng bao giờ có trong đầu một hy vọng nào về tình yêu giữa tôi và anh…biết đâu tương lai của tôi sẽ tốt hơn. Phải, một lần nữa, tôi thua anh cùng vô vàn nước mắt.
Hải Anh chờ đợi.
Rồi thì tôi cũng đủ lớn để mà anh có thể đi tiếp cái kế hoạch của mình. Anh tin rằng tôi sẽ chối bỏ anh, căm ghét anh đến tận xương tủy. Tiếc là không, tôi lỡ yêu anh nhiều hơn mình tưởng. Vậy nên, chỉ cần một câu nói “Anh yêu em”…tôi đã thật sự đầu hàng trước anh.
Phương Vy đượm buồn.
Bất kì cuộc chơi nào cũng có sự trả giá. Kết hôn với Quốc Tuấn, sống những ngày tháng ray rứt,…thậm chí là chẳng thể làm một người vợ, người mẹ nữa. Mọi thứ, là vì điều gì, anh biết không Hải Anh?
Giọng nói đầm ấm vang lên.
Vì em yêu anh.
Cô hất bàn tay đang để lên mặt mình, ngồi thẳng dậy.
Vậy đấy! Thế mà anh lại nỡ làm thế với tôi sao? Đám cưới của mình mà tôi cũng không được biết, ngay cả một lời cầu hôn tôi cũng chẳng có. Chẳng lẽ những điều ấy không đáng để anh làm với tôi?!
Hải Anh ôm Phương Vy nhẹ nhàng.

Anh xin lỗi! 
Cơn sóng trong lòng cô dường như đã dịu xuống, chờ đợi…
Anh không thể nói với em những điều này. Rằng anh đã phân vân, đắn đó khi nhận ra mình yêu em. Đúng, anh không thể phá hoại tương lai của em được, em còn nhỏ, còn con đường dài phía trước…rất dài. Yêu anh thì có lợi gì cho em?! Cuộc sống và nguyên tắc đã làm anh trở nên khô cứng, liệu em có chịu đựng và thông cảm cho anh không? 
Cô nói to:
- Được, em…
- Để anh nói hết.
Vòng tay ấy siết chặt hơn.
Nhìn em sóng đôi với Quốc Tuấn, máu nóng trong người của anh cứ tuôn trào ra ngoài một cách vô thức. Ừ thì em không còn là của anh, nhưng anh vẫn không muốn nhìn em yêu một thằng đàn ông như hắn. Anh đau xót lắm chứ.
Phương Vy khóc, cô rúc mặt vào cổ anh.
Rồi anh đã phải sống như cả thế kỉ để mà quên em. Nhân viên, hợp đồng, họp hành, công tác…anh chỉ muốn vắt kiệt sức lực của bản thân với mục đích cứu lấy công ty…hay thật ra là cứu lấy trái tim mình….
Hải Anh vuốt tóc cô.
Cuối cùng thì pé Pi cũng thuộc về anh. Chỉ một chuyến công tác 2 tuần ngắn ngủi, anh lên kế hoạch đặt cặp nhẫn này và mong chờ được trở về cầu hôn em. Thế mà…
Phương Vy nức nở.
Em đã làm hỏng mọi thứ, đúng không anh? Em đau lắm, anh ơi. Chỉ nghĩ đến nỗi mất mát đó là em đã không kiềm được nước mắt của mình. Em cứ mơ về đứa trẻ ấy, nó có khuôn mặt giống anh, đôi mắt của anh, cái miệng của em…Nhưng rồi lúc tỉnh giấc,…nó rời bỏ em, môi vẫn mỉm cười dù em có gào lên trong đau khổ…
Anh hôn lên mắt cô, hứng những giọt lệ nóng hổi vừa trào ra.
Pé Pi à! Anh cũng đau như em vậy. Nhưng chúng ta không thể gặm nhấm nỗi buồn ấy mãi được…Có những kí ức phải nhớ để mà quên, phải quên để mà sống…
Họ nhìn nhau…nhẹ nhàng cho cảm xúc xen lẫn vào bầu không khí xung quanh.
Hải Anh nâng cơ thể Phương Vy sát vào khuôn ngực ấm áp của mình, cẩn thận cởi bỏ bộ váy ngủ trên người cô.
Phương Vy thả lỏng tâm trí, luồn bàn tay vào tóc anh.
“But if you wanna cry, cry on my…”
Tiếng cười khúc khích của Phương Vy vang lên.
- Hình như...lúc nào cũng có kẻ phá rối nhỉ?
Hải Anh nhăn mặt khi nhìn vào màn hình điện thoại “Khôi Vũ”.
- Fuck! Chết hay sao mà gọi tao giờ này hả? Mày có muốn…
Anh dừng lại, hơi biến sắc:
- Sao?...Được rồi, tao sẽ đến.
Phương Vy chớp chớp mắt.
- Lần này là ai tự tử vậy anh?
- Song Quỳnh sinh em bé rồi.
Trợn tròn mắt nhìn anh, cô không nói được gì hết, chỉ biết bất động để anh điều khiển bằng giọng nói hối hả.
Phương Vy…mẹ đỡ đầu…



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 54: Life.

Vậy là mọi thứ đã quay về cái khuôn mẫu đúng với từng thứ. Không còn trở ngại, sóng gió hay điều gì nữa.
Công ty APPAT mở thêm 3 chi nhánh trên hai thành phố lớn, trở thành tập đoàn có khả năng vươn đến ngôi vị bá vương của Đông Nam Á. Một giám đốc bản lĩnh, sắc sảo sống hết nửa cuộc đời, trở thành người đàn ông mà cánh báo chí luôn khao khát được phỏng vấn, lăng xê. Đằng sau anh, người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt gây cảm tình, tỏa ra một màu sáng thu hút ánh nhìn xunh quanh. Họ là cặp đôi nổi tiếng trong ngành kinh doanh, là mối tình chêch lệch không ai dám mơ đến…là ngoại lệ duy nhất mà chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết rõ: để có được ngày hôm nay, cuộc sống chưa bao giờ biết khoan dung và công bằng
Tổng giám đốc: Nguyễn Huy Hải Anh.
Thư kí chuyên môn và Phu nhân : Trần Ngọc Phương Vy.

Song Quỳnh – Khôi Vũ đã có một đứa con trai kháu khỉnh, dễ thương. Họ cũng đang lên kế hoạch tổ chức cái đám cưới thật lớn và dĩ nhiên…chờ cơ hội quăng con cho vợ chồng Hải Anh rồi đi tuần trăng mật ở Hawaii vài tháng.
- Nè, cái gì cũng phải có cái giá chứ. Đâu phải muốn tao giúp là giúp đâu.
Hải Anh lên tiếng.
- Mày muốn cái gì?
- Đám cưới xong, về công ty của tao làm việc.
Khôi Vũ trao đứa con trên tay cho Song Quỳnh.
- Ừ, nếu mày muốn thì okie.
Phương Vy mỉm cười, nhìn ra cửa sổ…nơi những tia nắng lấp lánh đang nhảy múa trên sân.
-------------------------
Nằm trong vòng tay của Hải Anh, Phương Vy hỏi.
- Em vẫn còn một điều muốn biết.
- Sao?
Cô ngước nhìn anh.
- Hôm trước, em có thấy Đoan Thụy gọi phone cho anh…
Hải Anh siết chặt.
- Em biết à?
Phương Vy gật đầu.
- Ừhm, biết,…Cô ấy muốn gì ở anh?
- Vào công ty để làm việc…Phó Tổng giám đốc.
Im lặng…
- Anh không muốn cho Đoan Thụy vào công ty?
Hải Anh sửa lại.
- Không phải không muốn, mà là quá đáng. Anh khó xử lắm.
- Anh có muốn em giúp gì không?
- Cách em giúp hay nhất là hãy cùng chia sẻ với anh, ở bên anh những lúc anh gặp rắc rối và đừng né tránh khi Đoan Thụy gặp anh.
Phương Vy vào thẳng vấn đề.
- Vậy đêm qua, cô ấy phone anh có chuyện gì?
Hải Anh nói thật lòng.
- Giả vờ bệnh để gọi anh tới.
Phương Vy tròn mắt:
- Phải làm như vậy thật sao?
Cô lặng thinh suy nghĩ. Và hiểu điều đó rất dễ. Khi tuyệt vọng, người ta có thể nghĩ ra mọi cách để níu kéo, kể cả nói dối. Nhưng như vậy cũng đâu có kết quả.
Hải Anh giải thích:
- Anh chẳng ngạc nhiên khi thấy cô ấy trở nên như vậy. Đoan Thụy muốn làm em đau khổ.
- Hửm? Em có lỗi gì với cô ấy, chẳng phải em đã từng im lặng và nhường anh rồi đó sao?
Hải Anh nhăn mặt.
- Em thật dại dột khi đầu hàng kiểu đó. Vì sự lặng thinh của em mà Đoan Thụy không biết sợ và càng trở nên tự tin, muốn lấn lướt. Hiểu không?!
Phương Vy nhíu mày, đăm chiêu.
- Không phải em hèn nhát né tránh, em giành giật để làm gì khi 2 lần đối diện với Thụy, anh đều không yêu em hoặc em đã chẳng còn gì nữa. Anh nhớ không? Điều em muốn làm là chiếm lĩnh trái tim! Khi người ta yêu mình, tự nhiên người ta sẽ không nghĩ tới ai khác nữa.
Hải Anh nhìn cô chăm chú. Rồi nói như nhận xét:
- Anh không hiểu tại sao trước đây em lại phải trốn tránh Đoan Thụy. Luôn làm cho người khác ghét mình…
Luồn tay trong tóc cô, anh nói nhỏ:
- Trong khi em rất tuyệt.
Phương Vy hỉnh mũi.
- Cái gì tuyệt?
- Anh thích cảm giác có em bên cạnh.
- Em không hẳn là dễ chịu đâu nhé, sẽ có lúc em bắt anh phải nhịn em đấy.
- Cũng đâu có sao.
- Và vô cùng cứng rắn.
- Anh chấp nhận được.
Không nghe Phương Vy nói gì thêm, một lát sau anh hỏi lại.
- Còn gì nữa không?
- Còn nhiều lắm, rồi anh sẽ biết, nhưng em không hiền như anh tưởng đâu.
- Anh đã nói chấp nhận được hết mà.
- Không nổi nóng đấy nhé, anh mà quát em như lúc trước thì em sẽ làm cho anh hối hận.
Hải Anh bật cười với cách hăm dọa của cô. Rồi anh kề môi mình thật gần…
- Anh muốn…
Phương Vy đẩy nhẹ.
- Em hiểu rồi, nhưng không cho, anh tham lắm…
Hải Anh không trả lời nhưng vẫn cứ xiết cô vào người. Yêu nhau mấy năm, vậy mà đến bây giờ mới có được sự gần gũi thế này. Anh thấy nó quý báu và muốn sống thật hết mình cho Phương Vy.
Chưa bao giờ anh thấy yêu cô như lúc này.





Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 55: Dấu chấm cuối cùng.

Hải Anh đặt cái điện thoại xuống bàn, quay sang Phương Vy, cô cũng đang ngẩng đầu lên nhìn, chờ đợi.
- Thế nào anh?
- L.J đồng ý điều kiện của mình, lát nữa đại diện bên ấy sẽ đến ký hợp đồng, em chuẩn bị sẵn đi.
- Lát nữa à? Sao nhanh vậy?
- Ngày mai em và anh phải làm “vú em” dùm gia đình thằng Vũ rồi. Mà trong tuần này, họ chỉ rảnh ngày hôm nay thôi.
Phương Vy không nói gì thêm, cô xoay ghế lại phía máy, bắt đầu soạn tờ hợp đồng. Nhưng chưa kịp làm gì thì Hải Anh đã bước qua, ngồi ghé chân lên bàn cô. Phương Vy chớp mắt:
- Gì vậy anh?
Hải Anh nhìn cô:
- Thật không tưởng tượng nổi em và anh lại làm việc chung với nhau. Mỗi lần nhìn em anh vẫn còn thấy lạ.
- Lúc trước mình cũng từng như thế mà.
- Nhưng không ai chịu nhìn ai. Chính xác hơn là muốn….dù miễn cưỡng.
Phương Vy hất mặt.
- Bây giờ nếu anh cứ nhìn em tối ngày thì chẳng làm được gì đâu đấy, không phải em không thấy anh nhìn em, tại em làm lơ thôi.
Hải Anh bật cười. Anh cúi xuống, nâng mặt Phương Vy định hôn. Nhưng anh và cô chợt rời nhau khi cánh cửa bật mở. Cả hai nhìn ra, cùng sửng sốt.
Đoan Thụy cũng có vẻ chết sững, kinh ngạc. Rõ ràng cô không ngờ có Phương Vy ở đây. Và nhìn cách Phương Vy ngồi sau bàn, cô càng không ngờ Phương Vy thật sự trở lại làm việc. Hải Anh nói thật chứ không phải dọa.
Hải Anh cũng đã qua phút bất ngờ, cái cách xông vào phòng của Đoan Thụy làm anh thấy bực. Anh nói một cách nghiêm nghị.
- Vào phải gõ cửa chứ, em quên mất phép lịch sự à.
Đoan Thụy vẫn đứng yên, cố trấn tĩnh mình. Một lát sau, cô nói với chất giọng bình thường.
- Em muốn gặp anh một chút.
Và quay sang Phương Vy, giả vờ lịch sự:
- Xin lỗi, chúng tôi muốn nói chuyện riêng, phiền….em một chút.
Cô tiếp tục nhìn Hải Anh, xem sự có mặt của “phu nhân Tổng Giám Đốc” chẳng ra cái củ khoai.
- Mình ra quán café nói chuyện đi.
Hải Anh chưa kịp trả lời thì Phương Vy đã lên tiếng, giọng dứt khoát:
- Có chuyện gì thì chị cứ nói ở đây, hoặc chúng ta cùng xuống phòng khách của công ty. Tôi không đồng ý anh ấy nói chuyện ở quán café.
Hải Anh ngạc nhiên quay lại. Phải nói là phản ửng của Phương Vy làm anh thấy bất ngờ. Anh đã quá quen với sự lãnh đạm thường có ở cô nên chuyện này làm anh rất hào hứng. Rõ ràng là cô không phải hiền.
Đoan Thụy có cùng cảm giác, cũng như anh, cô đã quen với kiểu im lặng, nhường nhịn từ Phương Vy trước đây. Bây giờ chịu cảnh xen vào chuyện hai người, mà nhất là không chịu để Hải Anh gặp riêng mình, điều đó làm cô vừa quê vừa tức điên lên.
Trong một phút không kềm chế, Thụy khiêu khích:
- Lấy tư cách gì mà không cho anh ấy nói chuyện với tôi, bộ cô vào đây để quản lý anh ấy hả?
Phương Vy điềm nhiên:
- Đây là công ty của chồng tôi, tôi đến làm việc, mà nếu có quản lý chồng thì cũng là điều thường thôi, nhất là khi anh ấy bị một người phụ nữ khác quấy rầy.
- Cô…
Đoan Thụy tức lịm. Và dù cơn tức làm mờ lý trí, cô vẫn phải thừa nhận Phương Vy nói đúng. Có điều tức quá nên cô đâm ra nói ngang.
- Là vợ rồi có quyền cấm giao thiệp sao? Phải thoáng một chút chứ. Nếu chồng cô làm ăn với phụ nữ thì cô không cho à?
- Chị làm ăn gì với anh ấy vậy?
Hải Anh suýt phì cười bởi cách hỏi của Phương Vy. Nét mặt như vừa tò mò vừa có vẻ châm chích, biết cách hài hước thật.
Đoan Thụy hơi quê, nhưng cũng nói bừa:
- Chúng tôi cần giải quyết chuyện khác, cô thừa biết tôi và chồng cô có quan hệ ra sao mà, chẳng lẽ cô quên rồi?!
Hải Anh nhìn Phương Vy, sợ nỗi đau ấy dằn xé…Anh định mở miệng thì Phương Vy đã nói trước.
- Đáng lẽ chị phải giấu và lờ đi mới phải, khi chị nói câu đó, tôi có thể đánh ghen đấy. Chị phải biết bảo vệ mình chứ?
Đoan Thụy không thèm nói với Phương Vy nữa. Cô quay sang Hải Anh, nói như dọa.
- Em muốn nói chuyện với anh, nếu anh từ chối, anh sẽ hối hận suốt đời.
Hải Anh bước đến ghế sofa, khoát tay:
- Mời em, ngồi đây nói cũng được, em cần gì. Anh và Vy sẽ giúp em..
Tia giận dữ lóe lên trong mắt Thụy.
- Bây giờ anh thật sự trở mặt rồi phải không? Ngày trước ai hứa hẹn với em, anh đã hứa thì phải có trách nhiệm chứ, chẳng lẽ anh là người sở khanh sao?
- Những gì anh có lỗi anh đã nói với em rồi, em nhắc lại chuyện cũ làm gì, trừ khi em cố tình làm khó anh. Sao em không để anh nhẹ nhàng với em mà phải làm mọi thứ xáo tung lên?
- Em không cần biết, anh vắt chanh bỏ vỏ, dụ dỗ con gái người ta, em sẽ la lớn lên cho mọi người ở đây biết, giám đốc của họ là đồ sở khanh.
Hải Anh đập mạnh bàn.
- Đừng có quá đáng như vậy, em muốn gì?
Phương Vy bước đến đứng chắn giữa hai người.
- Em muốn nói chuyện riêng với Đoan Thụy một chút, anh có thể ra ngoài không?
Người thứ 3 gạt ngang:
- Tôi không cần nói chuyện với cô, người tôi muốn nói là anh ta.
Phương Vy trừng mắt:
- Chị chỉ có hai lựa chọn. Một là nói chuyện phải trái với tôi, hoặc là về, tôi không đồng ý cho chồng tôi nói chuyện riêng tư với người phụ nữ khác.
- Cô là cái gì mà ra lệnh cho tôi?
Phương Vy không thèm cãi.
- Còn nếu chị quậy ở đây, tôi sẽ gọi bảo vệ.
Hải Anh đứng dậy.
- Anh ra ngoài một lát, em tiếp Đoan Thụy dùm anh.
Tiếng cửa đóng lại. Cơn tức nghẹn của kẻ thứ 3 dâng lên, muốn la ầm ĩ nhưng không dám.
Còn lại hai người, Phương Vy nói một cách nhẹ nhàng mà cứng rắn ngấm ngầm.
- Chị đang tức vì không còn giữ được anh ấy, tôi hiểu cảm giác đó lắm, nhưng xét về lý trí, chị không có quyền hành động như vậy.
Đoan Thụy liếc tình địch một cái chứ không nói. Phương Vy cũng ghét đối thủ của mình nhưng cố không để lộ ra. Cô nói tiếp:
- Chị có hiểu tại sao lúc trước tôi luôn im lặng, nhường anh ấy cho chị không?
Đoan Thụy ngồi im.
- Chị có hiểu được sự đau khổ gọi là cuồng loạn không? Tôi đã trải qua những năm tháng cô đơn khi mà anh ấy đang hạnh phúc với chị. Tôi đã có những đêm thức trắng nhớ về anh ấy. Tôi nói chuyện đó không phải để kể khổ, chỉ nhắc cho chị hiểu tôi cũng đã từng chịu đựng ghê gớm, hơn cả chị…vì tôi không còn khả năng làm mẹ nữa.
Một dòng cảm xúc thoáng qua làm căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Phương Vy nói tiếp, giọng cảnh cáo:
- Lúc đó tôi cam chịu, và nhường cho chị vì nghĩ anh sẽ có tương lai tốt hơn nếu ở bên chị.
- Còn bây giờ, cô nghĩ Hải Anh sẽ chấp nhận…
- Tôi không nghĩ, mà là có thật. Hải Anh nói đúng, cái gì qua rồi thì phải cho qua…Cũng như trái tim mỗi người chỉ có một chỗ, người này đến thì người kia sẽ đi. Và chị đã đi khỏi từ rất lâu rồi…đứng tìm cách níu kéo nữa.
Đoan Thụy cười nhạt:
- Nói nghe dễ quá nhỉ?
Phương Vy không nhịn được, cô nói đanh thép:
- Tôi không muốn tranh luận với chị, nhưng lấy tư cách là vợ, tôi cấm chị tìm chồng tôi, nếu chị cố ý phá hoại chúng tôi, tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết.
Đoan Thụy quát lên:
- Đừng có dọa.
Phương Vy cũng nói như hét:
- Không dọa, mà sẽ làm thật.
- Đồ đê tiện.
- Chỉ với câu đó thôi, chị cũng đáng để tôi kiện chị rồi, nhưng tôi sẽ không làm vậy trừ khi bị dồn vào đường cùng.
Đoan Thụy cười gằn:
- Anh ta đã phũ phãng như vậy thì phải trả giá.
- Thế chị định sẽ làm gì? Bỏ bao nhiêu thời gian và công sức nữa để quấy rối anh ấy sao? Làm vậy chị sẽ chỉ nhận được sự chán ghét, chị có nghĩ thế không?
- Có thể, nhưng anh ta không dễ dàng rũ bỏ tôi được, tôi sẽ không để yên cho các người hạnh phúc đâu.
Phương Vy phải cố gắng lắm mới giữ nổi bình tĩnh.
- Làm vậy coi chừng chị mất hết tất cả đấy.
- Tôi không cần, còn gì đâu mà giữ chứ?
- Chị còn, đó là gia đình, danh dự và tương lai của chị. Rồi chị cũng tìm được hạnh phúc thật sự cho mình.
Ngừng lại đôi chút, Phương Vy nheo mắt như suy nghĩ:
- Trong cuộc sống, chưa chắc có ai không vấp ngã, vấn đề là giải quyết thế nào thôi. Nếu tôi là chị, tôi sẽ cố vượt qua nỗi đau của mình, rồi tìm một hạnh phúc khác.
- Rất tiếc tôi không phải là cô. Tôi vẫn cứ làm cái gì tôi muốn, thử xem các người làm gì được tôi.
Phương Vy dằn từng tiếng.
- Chị hãy ngừng lại đi, đừng làm gì cả. Rồi mọi chuyện sẽ lắng lại thôi.
Đoan Thụy đứng dậy, khinh khỉnh.
- Đừng có dạy khôn.
Rồi như một cơn kích động không điểm dừng, người phụ nữ bỏ đi.
Hải Anh đang đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô. Từ nãy giờ anh đã nghe hai người nói chuyện, Đoan Thụy biết như thế. Cô nhìn thẳng vào anh, cười khẩy:
- Anh để cho vợ nói chuyện với em chứ không thèm trực tiếp đối diện, đó là cách né tránh của anh đó hả?
Hải Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại như quan sát….
- Thất vọng nếu không muốn nói là ghê tởm về em.
Câu nói kết thúc mọi tình yêu, thậm chí là chút tình nghĩa còn sót lại. Đoan Thụy bỏ đi nhanh về phía thang máy, ngực phập phồng và tay chân run rẩy.




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chú Và Cháu - Phần 18



Chương 50: Kế Hoạch.
Trong căn nhà nhỏ màu trắng là hàng loạt những đồ dùng tinh tế, cổ kính. Đặc biệt ở phòng khách, kệ tủ chứa những khung hình làm Hải Anh khá thích thú. Anh nén tiếng cười của mình nơi cổ khi phát hiện một cô nhóc bé xíu có mái tóc ngắn cũn cỡn đang toe toét cười trong tấm hình cũ.
- Con uống nước đi.
Mẹ của Phương Vy bước ra, đặt khay nước lên bàn.
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
Bà mỉm cười.
- Chúng ta phải nói chuyện thật khẽ, Phương Vy đang ngủ trên lầu, bác không muốn nó biết cuộc gặp gỡ này.
Hải Anh hơi căng thẳng.
- Cháu biết mình đến đây lúc này là trễ, thậm chí còn chưa nói 2 chữ xin lỗi với bác vì đã gây quá nhiều thương tổn cho Phương Vy.
- Hai đứa có nhiều điểm chung nhỉ? Gặp bác, không nói gì được ngoài câu “xin lỗi” sao?!
Rồi bà nói tiếp.
- Bác không giận cháu, lỗi ở đây không thuộc về ai hết.
Hải Anh hơi cuối đầu xuống.
- Phương Vy của bác là thế, hay từ bỏ những điều mà đáng lẽ ra không nên từ bỏ. Cách nó từ chối cháu bây giờ cũng giống như ngày trước nó làm để rời xa bác. Nó nghĩ, bác sẽ thoải mái hơn nếu không phải nhìn và lo lắng cho nó. Ngu ngốc, đúng không?
Đôi mắt người phụ nữ đầy yêu thương.
- Bác chỉ có nó, vậy mà lại rời bỏ cái “duy nhất” ấy tìm sự bình yên ích kỉ. Bây giờ, bác muốn bù đắp nhiều hơn cho nó.
Câu nói dừng lại khi mắt bà nhìn thẳng vào Hải Anh.
- Cháu yêu Phương Vy thật không?
- Nếu bác tin cháu – Anh gật đầu – cháu lúc nào cũng yêu Phương Vy.
- Đủ để chấp nhận quá khứ, mất mát và hiện tại?
Hải Anh tự tin.
- Cháu đến đây là để khẳng định điều đó.
Bà hài lòng với câu trả lời ấy, một tia nghĩ chợt xuất hiện.
-------------------------------
Song Quỳnh đi cùng với chồng vào tiệm áo cưới Milan. Miệng lầm bầm.
- Bực thật!
Khôi Vũ nhướng mắt.
- Sao vậy em?
Cô bực dọc.
- Em và anh vào đây để chọn áo cưới. Mà lại là chọn cho người khác cơ đấy, hỏi sao không bực.
Anh cười lớn.
- Vậy thì em cũng lựa vài bộ cho mình đi.
Song Quỳnh xoa xoa bụng.
- Anh muốn chọc em phải không, hả?
- Haha, không dám đâu, bà xã ơi.
Họ đi vòng quanh để lựa ra kiểu và máu áo thật phù hợp.
- Cô dâu rất hợp vời màu hồng, anh nghĩ sao?
Khôi Vũ nhún vai.
- Anh không biết. Phụ nữ tụi em mà.
Cô thở dài.
- Đàn ông…!
------------------------------------
Một sự tiến bộ vượt bậc trong cuộc sống của Phương Vy: tiếp tế lương thực cho bảo tử.
Cô ăn nhiều và nhanh đến đáng sợ, cứ như đã bị bỏ đói nhiều tháng lắm rồi. Dù sao thì mẹ của cô đã khá hài lòng, con gái bà cần phải bồi dưỡng một chút chứ.
- Mẹ cười gì vậy?
Phương Vy hỏi, tay và miệng không ngừng hoạt động.
- À không?!
Tiếp tục cái sở thích bất chợt của mình, cô vừa ăn vừa xem tivi, cập nhật tin tức trong nước.
- Nè, nghe mẹ hỏi.
- Dạ?
Bà nheo mắt.
- Thứ 7, mẹ phải đi đám cưới của bạn, mà để con ở nhà một mình thì…
Phương Vy phủi tay.
- Không sao đâu, con ở nhà một mình…được mà.
Hối hận đôi chút hiện ra trong đầu…cô đang rất sợ sự cô đơn.
- Mẹ lại muốn con đi cùng.
Thôi thì, cần phải hít gió một chút.
- Vậy cũng được, thứ 7 tuần sau hả mẹ?
- Ừhm, giữ lời hứa đấy nhé.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 51: Tiến Hành.

- Check…check…check…
Giọng của Song Quỳnh lấn át.
- Đủ rồi, ông tướng ạ, em đang đau đầu với mấy cuộc gọi từ nhà hàng, khách sạn đây. Anh có thôi cái từ “chéc” “chéc” như gà sắp đẻ đi không hả?
Khôi Vũ hỉnh mũi.
- Ghen tỵ với cô dâu hay sao mà em dễ nổi nóng vậy?
Bị nói đúng tâm trạng, cô tức.
- Ờ, thì sao?! Anh nghĩ đi, rõ ràng là em yêu trước, tình yêu không sóng gió, vậy mà chẳng được cưới hỏi gì hết.
Cười khoái chí sau câu hỡn dỗi của Song Quỳnh, Vũ gật gật đầu.
- Rồi rồi, em đừng cằn nhằn nữa. Anh biết là anh lỡ làm bụng em “phát tướng”, em có thể thôi cái điệp khúc ấy chưa? Hôm nay là ngày vui của cô dâu đấy.
- Xí…
--------------------------
Phương Vy đã hồng hào lên nhiều, cô có sức sống hơn mặc dù đôi mắt chẳng thể khá nỗi vì hằng đêm nhớ nhung khóc thầm một người.
- Nè, sao con còn chưa đi tắm?
Mẹ cô hối thúc.
- Thì dự tiệc xong con sẽ tắm.
- Không! Đi tắm ngay đi, mẹ sẽ pha chút dầu ôliu vào nước cho con nhé. Hôm nay con cần phải thật thoải mái và thư thái đấy.
Phương Vy nhăn mặt khó hiểu:
- Hả?
Bà đẩy cô vào bathroom.
- Thôi thôi đừng nói nữa, trễ giờ rồi, nhanh lên nào.
…………
Song Quỳnh đón hai mẹ con cô trên tầng 4, khách sạn RAMANA.
- Cháu chào bác!
Phương Vy lắp bắp.
- Hở…hở? Sao mày ở đây?
Bà giải thích ngắn gọn.
- Mẹ kêu nó đến giúp con đó.
- Giúp gì? Con cần giúp gì?
Rồi cô nheo mắt nghi ngờ.
- Nè, hay là mẹ và nó có âm mưu gì hả? Sao hôm nay có đủ chuyện bất ngờ vậy!
Chưa kịp nghe câu trả lời, nhỏ bạn thân đã nắm tay cô kéo vào căn phòng phía bên trái.
- Thì tại vì thế này….- Quỳnh ngừng đôi chút. Dâu phụ bị đau ruột thừa, phải vào bệnh viện, nhờ mày thay thế đó.
Đặt cô ngồi xuống ghế, trước hàng đống mỹ phẩm linh tinh trên bàn. Song Quỳnh ra lệnh cho hai cô gái trẻ đứng bên cạnh.
- Trang điểm đi! Phấn mắt cho sặc sỡ một chút, che bớt mấy vết thâm bên dưới đó. Tóc làm thật tự nhiên vào. À, đánh phấn và má hồng đừng dày quá. Làm sao cho thật tự nhiên ấy.
- Nè, nếu vậy thì mày ở đây làm gì? Mà tao có quen với…cô dâu chú rể đâu chứ?!
Song Quỳnh mặc kệ lời cô nói, đi về phía cửa.
- Ngồi đó đi, lát tao quay lại.
“Có cái gì đó không bình thường…”
………
“Cộc, cộc…”
- Ông xã ơi, xong chưa vậy.
Khôi Vũ nói vọng ra.
- Rồi, em giúp anh đưa cô dâu vào lễ cưới thật khéo nhé.
Hải Anh mở tấm màn ra, nghiêm chỉnh với bộ vest màu đen quyến rũ, đúng chất của người đàn ông mạnh mẽ, phong độ vốn có.
- Chà, đúng là “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” mà.
- Thằng khỉ! Muốn chết à?
Khôi Vũ háy mắt.
- Em đâu dám! Phải để chú rể có sức khỏe “mần ăn” tối nay chứ.
Vậy là chỉ còn hơn nửa giờ nữa thôi, người con gái ấy và anh sẽ gắn kết với nhau bằng những lời thề, tiếng vỗ tay chúc mừng…Khách khứa có mặt hôm nay toàn những nhân vật tai to mặt lớn. Thậm chí Quốc Tuấn và gia đình Đoan Thụy cũng đều dự tiệc. Anh tin, cô dâu sẽ không dám phản kháng hay làm loạn tiệc cưới đâu.
Khôi Vũ đấm nhẹ vào vai anh.
- Nhẹ nhàng và mềm mỏng thôi đấy . Cá tính của cô dâu rất mạnh, phải dùng chút mật ngọt để xoa dịu. Hiểu chưa?!
Hải Anh cười lớn.
- Cô dâu của tao hay của mày vậy, thằng chết tiệt?!
- Nếu mày chịu chia sẻ thì…
Cả căn phòng rỗn rã tiếng đùa giỡn.
…….
- Mày xong chưa Vy?
Cô kéo tấm màn, bước ra. Ngơ ngẩn với hình ảnh xinh đẹp trong gương: khuôn mặt trái xoan trắng hồng tự nhiên, đôi mắt sắc sảo trở nên thướt tha, cái mũi thon thon tô điểm cho bờ môi bóng bẩy dư sức quyền rũ bất kì người đối diện nào. Cơ thể cô nổi các đường cong trên làn da trắng mịn. Váy cưới màu hồng phấn, xẻ ngực phía trước để lộ vòng một hấp dẫn, lưng trần với những sợi dây thắt chéo.
- Chà, trông mày…rất đẹp.
Phương Vy chớp chớp mắt.
- Phụ dâu mà phải cầu kì vậy sao?
Song Quỳnh đánh trống lảng.
- Đi thôi, đến giờ rồi.
Chán ngán với sự nhiệt tình không cần thiết của nhỏ bạn, Phương Vy thở hắt khi phải bước những bước chân vội vàng.
Dừng lại trước cánh cửa lớn, Quỳnh dặn dò thật cẩn thận.
- Nè, khi nào mày nghe tiếng nhạc vang lên thì cửa sẽ mở ra, bước vào thật bình tĩnh nhé.
Gật đầu.
- À, à, còn hoa nữa chứ.
Một bó hồng trắng tinh khiết, thơm ngát được đặt vào tay cô máy móc.
- Rồi, thế là xong, tao đi vào bằng cửa khác. Mày nhớ nhé, đừng run đấy.
Rồi dáng cô bạn mất hút sau góc tường cuối hành lang.
Phương Vy hít thật sâu, thở mạnh ra…
- Hải Anh! Chúc em may mắn nhé!
Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa bật mở…ánh đèn chiếu thẳng đến nhân vật chính.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 52: Wedding.

Tôi…chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ.
Một ngàn con mắt đang nhìn vào tôi, vào cái váy tôi đang mặc…hay là vào bộ mặt đang đần ra của tôi nhỉ? Tôi là cái gì trong party này? Dâu phụ hay dâu chính?
Chú rể…chú rể là ai?
- Hải Anh?
Tôi thầm thì, có vẻ như không đủ lớn để người khác nghe được.
Anh nắm lấy tay tôi, dìu từng bước một lên sân khấu, nơi có cái bánh kem khổng lồ nhiều tầng, những ly rượu xếp chồng lên ngộ nghĩnh. Rồi cả thằng MC miệng cười nham nhở, nói lảm nhảm cái gì mà tôi không thể nghe lọt tai chữ nào.
- Và bây giờ là sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Sau bao nhiêu chông gai, khó khăn, thử thách. Họ nhận ra mình là một nửa của người kia, không thể thiếu, không thể mất. Hôm nay, tại nơi này, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, họ sẽ trao nhau lời thề …
“Khỉ mốc!”
Hải Anh hôn vào má tôi.
- Nè, nếu em muốn giết anh, từ từ đi nhen.
Tôi nở nụ cười hiền nhất từ trước đến nay, nghiến răng.
- Nhất định rồi!
Song Quỳnh hôn gió khi tôi đi ngang.
“Cái đồ giao trứng cho ác, sao mày không biến khuất mắt tao đi, đứng đó hun hít cái gì”
Tôi rủa thầm chứ có chết cũng đâu dám hé nửa lời.
----------------------------------
Cái nhìn săm soi của gia đình Đoan Thụy, sự cảm thông trên khuôn mặt Quốc Tuần, niềm vui sướng nở rộ trong lòng Mẹ tôi. Party này…tôi phải làm sao, tôi đứng đây làm gì? Có nên bỏ chạy không? Chưa, phải chờ cơ hội…!
Người đàn ông có tư thế nghiêm trang, đứng đắn lên tiếng.
Hải Anh, con có đồng ý lấy Phương Vy làm vợ, cùng Phương Vy vượt qua những khó khăn, dù bệnh tật hay nghèo đói, con sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Anh trả lời.
Con đồng ý và sẽ không thay đổi tình yêu của mình.
Rồi ông ta quay sang tôi.
Phương Vy, con có đồng ý lấy Hải Anh làm chồng, cùng Hải Anh vượt qua những khó khăn, dù bệnh tật hay nghèo đói, con sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Tôi hả? Tôi phải trả lời hả?
Không gian xung quanh im lặng, chỉ còn hơi thở gấp gáp của sự hồi hộp mà thôi.
Con…
Hải Anh nhìn sang tôi, đôi mắt sâu thẳm ngày nào trở nên lạ lẫm. Tôi cảm nhận được sự chờ đợi, niềm tin anh đặt vào tôi…một cảm xúc chợt dâng lên.
Con đồng ý. Sẽ không bao giờ rời xa anh.
Chiếc nhẫn tinh tế được lồng vào ngón áp út, tượng trưng cho sợi dây tơ hồng Nguyệt Lão ban tặng.
Anh yêu em.
Nụ hôn ngày nào vẫn nguyên vẹn cảm giác, giờ thì Hải Anh đang hiện hữu, bên cạnh tôi, không phải mơ, không phải là ảo ảnh. Ở đây, lúc này…tình yêu!
-----------------------------------------
Tôi ngồi trong căn phòng lúc nãy, khó chịu vì phải gỡ hết số kẹp, thay quần áo và tẩy trang phấn son.
Nhớ lại khi nãy, khi đối diện với Quốc Tuấn, tôi đã nghẹt thở đến dường nào, nỗi hận thù của tôi lẽ ra không được sôi sùng sục như vậy. Nhưng…nếu anh…Mà thôi, có lẽ tôi nên quên đi chuyện đó. Lỗi ấy…đâu ai muốn.
Gia đình Đoan Thụy là sức ép mạnh mẽ nhất. Tôi cảm nhận rõ ràng tia nhìn như trách móc, cảnh cáo của người phụ nữ đứng tuổi, họ giận tôi đã không giữ đúng lời hứa trong bệnh viện hôm nào. Lỗi tại tôi sao? Đi mà trách cái thằng đứng cạnh tôi, suốt cả buổi cười tươi như hoa ấy, còn làm ra vẻ “hồn nhiên vô số tội” nữa chứ.
Tiếng cửa bật mở.
- Phương Vy, xong chưa?! H…
Tôi kéo tấm màn, trừng mắt nhìn Song Quỳnh.
- Sao? Mày còn đủ can đảm để nói chuyện với tao nữa hả? Công nhận, hôm nay cái lá gan của mày lớn thật.
Tiếng hét tôi vượt qua cả dự định.
- Tại sao mày dám thông đồng với bà già tao để đưa tao đến đây hả? Bộ mày tưởng tao là con ngốc sao? Trời ơi, bạn thân như mày thì lẽ ra tao phải giết từ lâu rồi, chết tiệt!
Song Quỳnh cười trừ, bước lùi ra cửa.
- À…Tao chỉ muốn nói là Hải Anh đang đứng ngoài cửa. Nếu mày thấy mệt, tao…về trước nha.
Tôi chạy nhanh ra cửa để giữ chân nhỏ bạn thân, nhưng…
- Em muốn về nhà hay…ở đây?
Là Hải Anh, đứng ngáng trước cửa, che cho Song Quỳnh và Khôi Vũ đằng sau. Họ nháy mắt rồi lè lưỡi trêu tôi.
- Hừ, cái tội của anh còn nặng hơn đấy. Dám đứng đây nói nhiều à?
Đôi mắt anh tinh quái.
- Em có 2 lựa chọn. 10’ nữa Quốc Tuấn sẽ đến gặp em, anh chắc chắn đó. Nếu em muốn trốn, có một cái xe hơi màu đen ở dưới khách sạn chờ em. Sao?
Tôi lườm anh.
- Tính lừa tôi nữa sao? Cái xe đó sẽ đưa tôi đi đâu hả?
Đại loại như điểm đến rất lãng mạn, nến lung tinh…nôm na là “tuần trăng mật” – tôi nghĩ.
- Tùy em, Quốc Tuấn đến kìa…
Sao cũng được, chỉ cần không phải gặp mặt người đó, không phải nghe một điều gì hết..
- Đi thôi.
Nói xong, tôi kéo tay anh chạy về phía thang máy, mắt ngó xung quanh để chắc chắn không có sự nhầm lẫn
“Sự tha thứ…cần thời gian”.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chú Và Cháu - Phần 17


Chương 47: Xa cách.

Tôi nhấn chuông, chờ đợi khuôn mặt hiền từ xuất hiện.
- Mẹ!
Người phụ nữ đứng đó, trẻ hơn cái tuổi 60 của mình, nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên. Mẹ mỉm cười, giọng nói êm ái.
- Phương Vy phải không?
Tôi nhào đến, sợ không thể giữ được hình ảnh ấy nữa.
- Con nhớ mẹ lắm…
….
Mẹ vuốt tóc tôi, hỏi han:
- Con giống ba nhiều, Vy à! Tính ương bướng, kiêu ngạo và mạnh mẽ. Rất giống.
Tôi chớp mắt thật nhanh.
- Nhưng khuôn mặt lại giống mẹ.
- Con đã trải qua nhiều sóng gió rồi, đúng không con?
Con tim chợt thắt lại.
- Mẹ ơi, tha lỗi cho con.
Vòng tay người ôm lấy tôi.
- Mẹ chưa bao giờ trách con hết. Kể cho mẹ nghe đi, con gái.
Kí ức hiện về rõ ràng hơn trong từng lời nói, từng giọt lệ buông rơi.
- Có phải con rất…rất xấu xa không mẹ?! Có phải ông trời đã bỏ quên con rồi không, như cách mà con đã làm với mẹ đấy. Vì sao mà con phải chịu nhiều điều đau khổ thế hả mẹ? Con…
Tôi nghĩ về Hải Anh.
- Con không nên yêu anh ấy, không nên yêu người chú của con. Không nên tự cho mình nhiều cơ hội mà hàn gắn với anh. Tại sao con ngốc đến vậy chứ?!
Vết thương cũ lại rỉ máu.
- Mẹ ơi! – Tôi ngước nhìn lên bằng đôi mắt long lanh – Con chẳng thể làm “mẹ” nữa rồi, con không muốn vậy đâu. Con chưa bao giờ muốn như thế hết. Mẹ ơi!
Tôi cố thể hiện nỗi đau thống thiết ấy qua lời nói, lí trí tôi hình như không còn đủ sức mà kiềm giữ lại.
- Con nói gì vậy, Phương Vy?!
- Không thể có con, không thể làm mẹ, không thể…không thể…
Đầu óc tôi phát điên, tôi mất khả năng thở.
- Phương Vy? Bình tĩnh lại đi con.
Tiếng gào trong đêm của tôi nghe thật xót xa.
- Trời ơi. Tại sao con phải chịu mọi sự đau đớn trên cái cuộc đời này. Tại sao ông trời lỡ để con như thế? Chỉ một mơ ước nhỏ nhoi thôi mà… chỉ cần một cuộc sống lặng lẽ…
Tôi biết mình đã gục xuống, đã mất mọi giác quan. Màn đêm cô độc trùm lên tôi.
------------------------------------
Hải Anh chạy khắp bệnh viện, anh hỏi thăm từng người về Phương Vy, nỗi lo lắng mơ hồ hiện lên trong suy nghĩ của anh. Anh đã gọi phone cho Song Quỳnh nhưng vô ích, anh gọi về nhà mà chẳng ai nghe máy. Không điện thoại và không giấy tờ tùy thân, Phương Vy có thể đi đâu chứ?
- Pé Pi ơi, anh chưa đủ rắc rối hay sao mà em phải bỏ anh đi như vậy.
Anh lẩm bẩm với bản thân, cố gắng tạo lên một hy vọng mong manh.
….
Đoan Thụy mở mắt, khóe miệng méo xệch nhưng thể hiện rõ sự thích thú. Đúng vậy, gia đình cô đủ mạnh để giúp cô hoàn thành trọn vẹn cái kế hoặch này. Chỉ cần cô còn diễn thật tốt vai diễn là đứa cháu gái tội nghiệp, đáng thương thì Hải Anh sẽ có thể ở bên cô, mãi mãi. Còn Phương Vy? Đoan Thụy có chút xót xa với nỗi mất mát lớn lao ấy. Nhưng sao? Chính đứa con gái đó đã cướp mất Hải Anh, làm tan biến tương lai huy hoàng vốn thuộc về cô mà.
- Đáng lắm!
Lời thì thầm cay độc thốt ra từ miệng cô, không một chút giằng xé với lương tâm.
Hải Anh mở cửa, anh đến bên Đoan Thụy, thể hiện sự quan tâm chẳng mấy nhiệt tình.
- Em sao rồi?
Vai diễn của cô được tiếp tục.
- Có anh ở đây, em rất yên tâm.
Hải Anh nhướng mắt.
- Anh vẫn không nhận ra tình yêu mà em dành cho anh sao? Em cần có anh hơn cuộc sống mình…
- Đừng nói mãi cái nhận định ấy nữa, Thụy à.
Hải Anh chau mày lại, tiếp tục.
- Anh bây giờ chỉ có Phương Vy mà thôi. Em sẽ mãi là người phụ nữ anh yêu, nhưng không thể là người con gái tinh khiết trong lòng anh.
Đoan Thụy đang mất cân bằng.
- Tinh Khiết sao?
- Phương Vy khác em. Anh nghĩ, cô bé đã cố gắng nhường tình yêu của mình lại cho em. Nhưng…
Cô mở lớn mắt, vui mừng.
- Nếu vậy thì hãy để em sở hữu tình yêu ấy, cùng anh xây dựng tiếp tục. Sự hy sinh của Phương Vy cần được tận dụng thật hữu ích, đúng không anh?!
Ánh mắt của Hải Anh trở nên tăm tối.
- Anh chưa bao giờ…thấy em thực dụng đến vậy. Tình yêu của em sao ích kỉ thế? Em hãy xem lại đi, Phương Vy có gì và em có gì? Anh không hiểu nổi nữa, em có còn lòng nhân ái cho bất kì ai không? Với cả bản thân mình mà em cũng chẳng ngại hủy hoại thì còn gì phải nói nữa chứ.
Đoan Thụy nghiến răng trước những lời lẽ buộc tội.
- Tôi vì anh, đánh mất tuổi xuân, phá hỏng từng bộ phận trong cơ thể. Vứt bỏ cái gọi là “lương tâm” chỉ để giành lấy anh. Vậy mà,…
Hải Anh tức giận.
- Anh tưởng chúng ta đã kết thúc chuyện này từ cách đây 1 tháng rồi chứ. Cuối cùng thì mục đích của em là gì?
- Chiếm đoạt anh.
- Bất chấp thủ đoạn?
Đoan Thụy cười lớn.
- Ừ. Nếu phải thế.
- …
Gia đình của cô đến, dĩ nhiên là họ không hề biết cuộc đối thoại vừa xảy ra. Vì vừa xuất hiện, họ đã nở nụ cười hài lòng.
- Có làm phiền hai đứa tâm sự không?!
Hải Anh bất mãn.
- Cháu xin phép về trước.
Anh đẩy cửa thật mạnh, hối hận đã để Phương Vy theo mình đến đây.
Pé Pi. Về với anh đi…anh cần em.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 48: Ngày dài
12.30 AM cùng ngày.
Hải Anh tìm đến rượu giải sầu, chất kích thích ấy lúc này mới có khả năng làm anh thôi nhớ về Phương Vy.
Tôi yêu em, rất yêu em. Cái tình cảm đó tôi luôn giấu chặt trong tim, bởi lẽ tôi là thằng đàn ông, là một tảng đá lạnh lẽo sau nhiều năm tháng. Nhưng giờ đây, tôi không thể giấu được nữa, tôi cần em bên mình biết bao. Em là nắng, là ánh sáng duy nhất trong tôi. Về với tôi đi Phương Vy…làm ơn
Một giọt lệ tràn mi. Hải Anh chưa bao giờ khóc, cuộc sống đã tôi luyện con người anh trở nên cứng cáp hơn bất kì điều gì. Vậy mà vì người con gái ấy, anh đánh rơi sự yếu đuối hiếm hoi của mình.

….
8.50 AM

Phương Vy trở mình, nhận thức rõ những tia nắng sớm đang sưởi ấm lòng mình.
- Trời sáng rồi sao?
Cảm xúc duy nhất trong lòng cô lúc này chỉ là nỗi nhớ da diết về Hải Anh. Đã quá quen với một bờ vai vững chắc, khuôn ngực ấm nóng, bàn tay dịu dàng ve vuốt mình mỗi sáng…
Phương Vy lại khóc.
Quá nhiều nỗi đau dằn xé con tim cô. Thời gian, cuộc sống trở nên vô nghĩa…vô hình. Chẳng còn gì để phấn đấu mà tiến đến, không có thứ gì đủ sức mạnh kéo linh hồn cô quay về, Phương Vy tự hỏi…
- Anh đang làm gì hả Hải Anh? Có nhớ đến em, dù chỉ 1 chút thôi?!


9.19 AM
- Phương Vy…!
Bật tỉnh dậy trong sự ngỡ ngàng, Hải Anh đã không kịp che mắt trước cái nóng thiêu đốt của mặt trời qua lớp kính trong suốt. Chai rượu lăn lóc trên bàn, khuôn mặt sầu não vì đêm sao quá dài…anh trở thành một thằng đàn ông bê bối nhất trên đời.
- Em ở đâu hả, pé Pi? Có biết anh khát khao được ôm em vào lòng nhiều thế nào không?

….
1.24 PM
Trưa gay gắt đến thế mà Phương Vy chẳng chịu vào phòng, cô cứ ngồi dưới mái hiên trước nhà, ngắm nhìn những cảnh vật chuyển động trước mỗi cơn gió vô tình.
- Hải Anh! Em yêu anh, rất nhiều.
Nước mắt rơi dài…

….
5.35 PM
Biếng nhác cạo râu và thay đồ, Hải Anh cứ giữ nguyên cơ thể mình mà lang thang khắp nơi trong thành phố. Mỗi một bước đi về phía trước, anh lại nhớ về hình ảnh hay e thẹn, kiêu ngạo của Phương Vy. Đôi mắt sâu thẳm nhiều nỗi buồn làm anh mất vẻ phong độ, tự tin ngày nào.
- Pé Pi…tha thứ cho anh, vì đã không giữ nổi em bên cạnh.


6.29 PM

Là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em.
Một nụ hôn thật khẽ lên đôi mắt em mỗi khi buồn.




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 49: Hy Vọng.

- Đã hơn 1 tuần rồi, tại sao không có tin tức gì từ Phương Vy vậy chứ?!
Hải Anh đi qua đi lại trong văn phòng, nỗi nhớ nhung và cô đơn làm anh trở nên sốt ruột lạ thường. Khôi Vũ và Song Quỳnh đã tìm đến nhà những người quen biết với Phương Vy, thậm chí là cả Quốc Tuấn cũng vào cuộc. Nhưng hình như cô thật sự đã thành công trong việc biến mất một cách bí ẩn.
……
Phương Vy suốt ngày nằm trong phòng, cô không buồn ăn uống cũng chẳng muốn nói năng với ai câu gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là chốt khóa được vặn theo chiều thuận.
- Con muốn ăn gì? Mẹ sẽ nấu!
Cô vẫn nằm yên, lắc đầu mệt mỏi.
Bà ngồi xuống giường, vuốt lại những lọn tóc con đang lòa xòa trên mặt cô.
- Ủ rủ hoài đâu phải là cách tốt. Nếu con đã nhớ Hải Anh đến vậy, sao không tìm gặp người ta.
Đôi mắt lại ngân ngấn nước.
- Để làm gì hả Mẹ? Con có còn gì nữa đâu chứ…
Người phụ nữ nheo mắt.
- Sao con biết mình không còn gì? Hải Anh nói với con như vậy sao?
Phương Vy ngổi dậy, cuối đầu chán nản.
- Anh ấy không nói. Nhưng con biết rồi sẽ có lúc anh ấy không yêu con nữa. Thế thì … con rời xa anh ấy chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
- Sao con không hỏi Hải Anh có thật sự nghĩ như vậy không?! Nếu người ta vẫn yêu con và không quan tâm những điều ấy thì sao…lỗi ấy thật sự đâu phải do con.
Cô ngước nhìn lên.
- Mẹ…
- Từ trước đến giờ, mẹ luôn để cho con tự do chọn những điều con thích. Vì con từng nói: dù đúng dù sai, đó vẫn là điều mà con không hề hối tiếc sau này. Sự tin ấy đâu rồi…?
Phương Vy ôm bà vào lòng, đánh rơi giọt nước hoen mi.
- Chỉ là…tạm thời cất điều ấy vào một góc thôi, mẹ à!
…..
Hải Anh ngã lưng xuống giường, quanh quẩn đâu đây vẫn phảng phất mùi nước hoa Midsummer, dịu dàng và quyến rũ đến lạ thường.
Chợt, anh nhìn thấy cái laptop của Phương Vy trên bàn. Cách đây vài tuần, cô đã chăm chú typing cái gì đó trên máy. Nếu đó là một địa chỉ, một cái gì thật sự cần thiết thì sao?
Hải Anh ngồi vào bàn, chăm chú lục lọi trong mọi ổ đĩa những thư mục cần tìm và phát hiện một bí ẩn nằm sâu bên trong. Hai file ẩn, có cài passworld. Không quá khó để dùng chương trình giải mã với anh.
“Memory” và “C&C”…?
Anh đọc “C&C” trước, To tròn mắt vì không nghĩ pé Pi có thể viết ra những trang hồi kí rõ ràng đến vậy. Nhưng anh sẽ đọc sau, bây giờ là “Memory” – nhật kí thường ngày của Phương Vy.

03/04/06
Giờ này ở Việt Nam, chắc “chú” đang hạnh phúc với bạn gái của mình. Chỉ có mình tôi lẻ loi trên xứ người lạnh lẽo này. “Chú” có biết tôi nhớ “chú” và hận “chú” nhiều thế nào không? “Chú” có biết trái tim tôi bị tổn thương vì những thái độ xa lạ “chú” dành cho tôi vào cái ngày cuối cùng ấy không? Phải, “chú” có quan tâm đến tôi bao giờ…


Một trang khác.

19/10/07
Vậy là thêm một năm nữa rồi, mọi thứ vẫn trôi thật nhanh. Nhớ quá những kỉ niệm ngày xưa, nếu mà được một điều ước, tôi mong mình có thể dừng lại khoảng thời gian ở bên anh. Người chú…mối tình đầu mong manh của tôi.


Trang gần đây nhất.

10/06/09
Dạo này mình hay buồn nôn và rất khó chịu trong người. Hay là…mình có thai?! Nhất định ngày mai mình sẽ đi khám sau khi nộp đơn xin nghỉ việc. Lúc này, mình thấy hạnh phúc và yêu Hải Anh nhiều hơn bất kì điều gì. Ước gì mình có thể gặp anh, nói cho anh biết cái sinh linh bé bỏng đang ở trong cơ thể mình. Ôi trời, mình lại mơ mộng gì vậy chứ, mọi thứ vẫn chưa chắc chắn mà…Nhưng mình vẫn cảm nhận được…kì tích!


Những dòng chữ cuối cùng hiện ra.

25/7/09
Mình muốn kêu gào cho vơi bớt thống khổ trong lòng. Nỗi đau ấy dường như quá lớn…mình chịu không nổi nữa rồi. Cái điều gì làm mình thấy khó khăn mỗi lúc mở miệng nói với anh chứ?
Em xin lỗi, vì em không thể nói gì hơn được thế nữa. Lẽ ra, em nên rời bỏ sớm hơn…lặng lẽ mà đi. Nhưng em chưa đủ can đảm, vẫn muốn được nhìn thấy và chạm vào khuôn mặt của anh mỗi lúc anh về…
Gia đình…mình nhớ mẹ quá. Nếu có thể, mình ước gì mẹ ở đây, tha thứ và ôm lấy mình…


Phải rồi, gia đình, mẹ của Phương Vy. Tại sao anh lại quên mất một nơi quan trọng mà bất kì ai cũng có thể tìm đến mỗi lúc cô đơn và lạc lõng.
Hải Anh gọi phone cho Song Quỳnh.
- Alô? Quỳnh hả em? Em đã tìm đến nhà của Phương Vy chưa?
Giọng nói bên kia ngỡ ngàng.
- Nhà…? Nếu ý anh là nhà của mẹ Phương…
- Ừ, đúng đấy.
Hải Anh vội vàng rời khỏi phòng, tiến thẳng ra sân.
- Vậy thì chưa anh à. Em cũng không rõ địa chỉ nữa, hình như là ở Q7. Anh chờ em một chút, em nhắn tin địa chỉ sang cho anh liền.
Tiếng động cơ xe máy vang lên, khuấy động khu phố vỗn dĩ luôn yên tĩnh, bình lặng.





Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất