Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Chú và Cháu - Phần 1




Tên truyện: Chú và Cháu.
Tác Giả: J34nY
Thể Loại: Tình Cảm. Thực Tế, Hồi Kí...
Tình Trạng: Hoàn Thành.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Giới thiệu nhân vật:
- Phương Vy: 16t con nhà khá giả, mất cha từ nhỏ, có một quá trình hình thành thú vị, hay nói dối, yếu đuối nhưng luôn tỏ ra là người mạnh mẽ. Thích được ra lệnh và chiến thắng kẻ khác. Nóng tính, cao ngạo nhưng lại có sức hút đặc biệt.
- Song Quỳnh: 16t bạn thân của Phương Vy, con nhà giàu nhất nhì thành phố, cha mẹ li hôn từ nhỏ, không được ai chăm sóc. Chơi thân với Phương Vy từ đầu những năm cấp 2. Có khuôn mặt khả ái, đa tình, là người khó hiểu.
- Hải Anh: 26t, một người “chú” bất đắc dĩ của Phương Vy. Đẹp trai, thông minh, sâu sắc, mạnh mẽ, đầy chất đàn ông. Có khả năng đoán được suy nghĩ của người khác, khôn ngoan, sắc sảo và chưa từng bại trận trước một ai. Gan lì và đặc biệt là một nhà kinh doanh có tiếng trong ngành. Đã có nhiều mối tình qua tay, hiện tại đang quen với một cô gái xinh đẹp.
- Khôi Vũ: 24t, bạn nối khố của Hải Anh, là một người có khuôn mặt baby, nụ cười cuốn hút, trợ lí có tiếng từng du học ở 3 nước. Nóng tính, gialang, dễ mũi lòng, thường rất biết chăm sóc kẻ khác. Sống chung nhà với người bạn của mình, có khả năng đọc được nội tâm đối phương. Chưa có một tình yêu thật sự, thường chỉ là qua đường.
- Đoan Thụy: 23t, tiểu thư của một gia đình truyền thống. Có tính cách tương đối giống Phương Vy. Nhưng lại yếu đuối, dễ gục ngã, bạn gái của Hải Anh.
- Minh Quang: 18t, công tử của một gia tộc người Pháp. Thích Phương Vy ngay từ ánh mắt đầu tiên. Là người mạnh mẽ, biết chăm sóc người khác nhưng chưa ra đời nhiều, ít kinh nghiệm. Có tài, nhưng chưa được khai thác. 

---------------------------------------------

Song Quỳnh gọi tên Phương Vy từ trên hành lang lầu 1 ở trường:
- Ê, nhỏ! Tối nay đi chơi không?
Đang bận tối mắt tối mũi để chen chúc trong canteen mua đồ, Phương Vy vẫn nghe được lời mời của nó:
- Okie.
- Tao chờ mày ở nhà nhé, nhớ qua!
Nói rồi Song Quỳnh bỏ vào lớp, trong đầu nghĩ đến buổi tối đầy thú vị của hai đứa. 

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Hải Anh mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài. Cả ngày hôm nay làm việc trên máy tính, mắt anh như muốn sụp xuống, chẳng thể mở nổi. Chợt, nhớ đến mình vẫn chưa bỏ bụng thứ gì, anh nhấc phone, gọi cho một cửa hàng ăn khuya:
- Mang cho tôi một phần cơm khuya đến công ty APPAT …. càng nhanh càng tốt.
Ngả lưng ra sau, Hải Anh lại nhớ về Đoan Thụy – bạn gái anh. Cả hai đã hok nói chuyện hơn 1 tháng rồi. Mọi thứ dường như sắp kết thúc ở đây. Liệu cô và anh có còn cơ hội để quay trở lại với nhau hay không? Thôi, tới đâu tính tới đó.
Để quên đi cơn đói đang hành hạ mình, anh mở laptop, vào diễn đàn của trường cũ để hội tụ nhóm bạn tri kỉ của mình. 12h hơn, diễn đàn vắng người ngoại trừ một cô bé có cái nick quen thuộc: ngtpanh.
Hải Anh không thích con bé ngay từ lần đầu biết nó: lóc chóc, nói năng linh tinh và đặc biệt, hay xía vào chuyện của kẻ khác. Nhưng vì đang chán, và cảm thấy có cái gì đó rất lạ ở con nhóc này nên anh mò vào shoutbox, kêu gọi:
<Chào, ngtpanh>
Hơn 5’ sau.
<chào sukiyaki>
<phải chào chú chứ?>
<tại sao tôi phải kêu anh là chú?>
<vì chú lớn hơn>
Ở đầu kia của trái đất, Phương Vy đang tròn mắt nhìn vào màn hình, trề môi coi thường. Chưa bao giờ cô thấy ưa được kẻ đang hống hách tự xưng mình lớn hơn kia. 
<anh bao nhiêu tuổi mà đòi phải xưng chú?>
<26t>
<vẫn nhỏ chán>
Hải Anh bật cười, anh đốt thuốc cho mình.
<thế cô bé bao nhiêu tuổi mà dám không xưng chú?>
<16t, không thua anh là bao nhiêu>
<vẫn phải gọi là chú>
Phương Vy nổi giận.
<nếu không gọi, anh sẽ làm gì>
<chẳng sao>
Hải Anh nhả khói, anh hơi ngã người ra sau ghế.
<khuya rồi, sao không đi ngủ?>
<chưa muốn làm bé ngoan, còn anh?>
<chú phải làm việc, không rảnh như con đâu>
Phương Vy gõ mạnh bàn phím.
<đừng có tự tiên mà xưng chú xưng con, mắc ói>
<cứ ói, đâu có ai ép không được ói đâu>
Hải Anh thích thú mỉm cười, tự nhiên lòi ra một cô nhóc thú vị, vui thật!
<không có đùa với anh, biến đi chỗ khác cho rảnh mắt>
<shoutbox chung, của riêng ai sao mà đuổi>
Một hồi lâu sau vẫn không thấy trả lời.
<hey, cô bé, sợ quá nên chuồn rồi à>
Nếu không phải vì câu nói này, Phương Vy sẽ chẳng thèm quay lại shoutbox để đối chọi với hắn. Được lắm, muốn bổn cô nương ra tay chứ gì. 
<muốn khiêu khích lắm à?>
<hơn được ai mà nói câu đó?>
<anh dám đấu với tôi không?>
<con nghĩ con đấu lại nổi chú không?>
<chưa thử sao mà biết, ngán à?>
Hải Anh phì cười, chưa bao giờ gặp một con nhóc mạnh miệng như thế. Không hiểu tại sao mà anh đã trả lời:
<muốn đấu gì?>
<trò gì mà phải hỏi sao, gà vậy?>
Hơi có phần bật ngửa ra sau, anh nghĩ tếu “nhỏ tuổi thế mà đã biết đến những trò đấu này rồi sao”. 
<Cũng biết cơ đấy, cô bé?>
Phương Vy cười ha hả, khoái chí ra mặt.
<dĩ nhiên, chưa từng chịu thua bất kì ai mà>
<ờ>
<này, đánh cược đi, cho nó thú vị>
<cược gì?>
<nếu anh thua, “cô bé” này sẽ là mệnh lệnh của anh. Còn nếu thắng, tùy anh quyết định>
Nhếch mép cười khẩy, anh tưởng như đang nói chuyện với một bản sao kì lạ.
<một đứa nhóc, chịu hok cô bé?>
Phương Vy bật cười đến chảy nước mắt. Chưa có một kẻ nào lại hợm hĩnh như hắn, chắc là thích cô rồi nên mới thế. Đã vậy, phần thắng coi như thuộc về tay cô rồi, miễn…bàn cãi.
<okie>
<hãy đợi đấy, nhóc à!>
<ừ, cứ đợi đó, anh “iu”>
Hải Anh nhăn mặt, anh chỉnh:
<đùa thì đùa, không được xưng hô như thế>
<what…ever>
<cứ thế nhé, chú chờ con vào ngày mai>
<see ya>

Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 2: Quen biết

- Mày thách thức với hắn?
- Ờ, ngạc nhiên lắm à.
- Rảnh vậy?
Phương Vy hất tay, cười khẩy:
- Không phải rảnh, một “game show” thú vị đó chứ.
Song Quỳnh rờ trán cô, giả vờ như sắp cháy cả bàn tay.
- Ý trời, nóng quá, nóng quá má ơi!
- Thôi đi nhá, mày vừa phải thôi chứ.
- Tao chỉ mún kiểm tra độ… “bình thường” của mày thôi. – nó chớp mắt ỏng ẹo.
Phương Vy lắc đầu gục xuống. Nếu không phải vì nó là bạn thân của cô, chắc cô đã tiễn nó một đoạn rồi, nham nhở!
- Mà này, mày kèo với nó cái gì?
- Nếu thua thì phải phục lệnh tao.
- Mày tính…
Mật độ gian tà trên mặt nó tăng tốc nhanh chóng. 
- Dẹp mày đi, ngồi đó mà nghĩ bậy.
Một đám bàn trên quay xuống bà tám.
- Hey, xôm tụ vậy 2 cô nương.
- Đang có phi vụ lớn à?
- Tham gia với.
Phương Vy phì cười, dùng tập phủi phủi vào mặt mỗi đứa:
- Xùy xùy, xua tà xua quỷ…lạy chúa hãy để cho con được yên.
- Nam mô… “ai dí Phật Đà”.
Song Quỳnh ôm bụng cười sặc sụa, nó quác to cái mồm sung sướng như vừa ăn được tiền khi biết thế trận của cuộc đấu “tầm xàm bá láp” đó. Nó bảo:
- Mày dại quá Phương Vy ơi, lỡ mày thua thiệt, mày tính sao?
- Làm gì có chuyện thua, chưa gì mày đã trù tao rồi.
- Mày nghĩ mày có thể thắng hắn?
Phương Vy nhướng mắt vô tâm:
- Trước giờ có thằng nào tao muốn kua lại chẳng được không? Chưa nói đến những gì tao phán đoán, hắn cũng chỉ là những tên hay onl đêm đi chọc gái ở ngoài tiệm net thôi, cũng chẳng có tài cán gì, mày khỏi lo.
- Chắc chưa cô nương?
- Vậy mày nhìn vào mắt tao coi, có ghèn hem?
- Dạ hem – nó chớp mắt liên tục.
- Nếu vậy khỏi lo tao nhìn lộn, cứ ngồi đó chờ tao mang về một thằng osin mà sai vặt thôi.
Song Quỳnh giương đôi mắt to đẹp của mình nhìn vào Phương Vy, linh cảm một chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. Liệu Phương Vy có thắng được anh chàng “lạ hoắc” kia hay không, và nếu chẳng may con bé thua thì sao? Đành để cho ông trời phó mặc cuộc đời nó vậy.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 3: Quá khứ đáng sợ.
Phương Vy bước vào nhà, người đầu tiên ngồi ở phòng khách nhà cô là những bà dì, ông cậu đang nói chuyện. Cô gật đầu chào mà không nói, sau đó quay lưng bỏ lên phòng của mình như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng không có gì là lạ đối với cuộc sống của Phương Vy. Ngay từ nhỏ mất cha, cô chưa bao giờ được hưởng cho đủ một ngày hạnh phúc trọn vẹn cả. 
Mẹ của Phương Vy gõ cửa, bước vào phòng.
- Mẹ có chuyện gì hả?
Vừa nói, cô vừa ngồi lên giường nghịch những con thú bông của mình.
- Sao lúc nãy con không ở dưới nói chuyện với mấy cậu dì.
- Con chẳng có chuyện gì để nói với họ hết.
- Sao con bướng quá vậy?
Phương Vy quay quắt sang bà, nheo mắt:
- Mẹ muốn con phải làm sao?
- Con không thể vì mẹ mà thay đổi cách cư xử của mình được sao?
Cô đứng lên, quát to:
- Mẹ muốn con phải đối xử thật tốt đối với những kẻ đã từng đối xử tệ bạc với con ngoài kia à?
- Phương Vy!
- Đừng có gọi tên con ra như thế. Và đây là lần cuối con nói với mẹ, không bao giờ họ nhận dc từ con 2 chữ “tôn trọng” đâu. 
Bà giương đôi mắt nhìn Phương Vy, đôi mắt lúc nào cũng như muốn năn nỉ, cầu xin.
- Con xin mẹ đó, nếu mẹ thương con, làm ơn hiểu con một chút đi. Đã 16 năm rồi, chưa một lần nào mẹ để con được sống trong một ngày bình yên, mẹ có thấy bất công với con không?
- Ý con là gì hả?
Phương Vy lắc đầu mệt mỏi, cô quay mặt ra cửa sổ.
- Chẳng có gì hết, Mẹ ra ngoài đi, con không muốn cãi nhau nữa.
Bà ngồi đó thêm mươi phút nữa rồi lặng lẽ ra ngoài. Lần nào cũng thế, bà luôn muốn cô phải ngoan ngoãn, hiền dịu trong mắt của những người đó. Bà sẵn sàng mắng cô chỉ cần nghe một lời nói phong phanh nào của những người trong dòng họ. Bà cho rằng tất cả những gì bà nghe được từ họ là đúng, còn với con gái út của bà, nó hoàn toàn không ý nghĩa. Mười mấy năm nay, chưa một ngày nào Phương Vy không ngừng mong muốn bà sẽ hiểu cho cô một chút. Nhưng xem ra, tất cả vô vọng vẫn cứ còn mãi, còn hoài. 
Tám năm trước, ngày mà bà bỏ con cái để đi làm ăn xa. Đứa con gái nhỏ của bà đã sống không khác gì một con chó nhỏ dưới những bàn tay của họ. Nó đã sống, đã khóc, đã mong mõi Mẹ của nó về thật lẹ để ôm lấy nó, bảo vệ nó. Không ngày nào là nó không khóc trong lặng lẽ, âm thầm. Chẳng ai tưởng tượng nổi chỉ mới 8t đầu, nó đã biết đến nước mắt, biết đến tủi nhục…khi đáng lẽ ra, nó phải sống trong hạnh phúc hơn nó nghĩ.
Nhớ lại kí ức ngày nào chỉ khiến Phương Vy nắm chặt bàn tay mà kiềm chế. Cô không muốn khóc vì sợ mình sẽ yếu đuối trước tất cả. Không, Phương Vy quẹt dòng nước ở khóe mắt.
- Một ngày nào đó, tôi sẽ không còn phải như thế này nữa.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét