Chương 10: Những nhân vật còn lại.
Hôm nay đã là ngày thứ 61 anh và cô không gặp nhau, không nói chuyện. Căn nhà mà cô đang ở vắng đi hơi ấm của anh càng trở nên lạnh lẽo. Nếu có thể xóa bỏ đi tự ái, biết đâu Đoan Thụy sẽ không phải ngồi ở nhà ủ sầu đến như vậy.
Ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Đoan Thụy ước ao sao cho điện thoại reng lên và cô lại có dịp được hồi hộp nghĩ về anh là người ở đầu dây bên kia. Ông trời không phụ lòng người tốt, và Đoan Thụy nhanh tay cầm ống nghe lên với giọng run run:
- Alô!
-…Em hả? Đang làm gì đó?!
Đoan Thụy mừng hơn lấy được vàng, dù thế nhưng cô luôn giữ thái độ đoan trang, nhẹ nhàng:
- Dạ, em đang ngồi xem sách.
Hải Anh nhả khói, anh dư biết Đoan Thụy không hề xem sách, cũng chẳng làm bất kì điều gì khác. Nghe giọng cô, anh đã đoán được cô đang rất nhớ và mong chờ cuộc gọi này . Anh cũng vậy, anh nhớ mùi hương tóc của Đoan Thụy, nhớ cái không gian màu xanh nhẹ nhàng ở nhà cô.
- Ừhm, tối nay anh sẽ đến nhà em, anh có chuyện muốn nói.
Đoan Thụy run người. Chuyện gì chứ? Không lẽ anh muốn chia tay, anh muốn kết thúc với cô sao?
- Dạ…em sẽ chờ anh.
- 8h anh đến.
Tiếng “tút tút” ở đầu máy bên kia cứ vang lên mãi làm cho trái tim người con gái đập liên hồi, lo lắng nghĩ về tối nay và không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
------------------------------------------
Từ xa, Minh Quang đã thấy Phương Vy đang nói chuyện rất vui vẻ với 2 người đàn ông chững chạc, thành đạt và rất ra dáng những người đàn ông mạnh mẽ, tự tin. Anh hok quan tâm, vẫn vui vẻ mỉm cười khi Phương Vy nhìn về phía mình.
Hải Anh cũng đã để ý thằng nhóc này từ lúc ra đến cửa, thằng nhóc có vẻ để ý đến cô thư kí nhỏ tuổi của anh. Bất giác lòng anh nổi lên 1 lòng ghen tỵ khó hiểu. Anh cóc quan tâm cái cảm giác đó là gì, nhưng anh tự lí giải với bản thân mình rằng anh chỉ sợ thằng nhóc kia dụ dỗ cô thư kí của anh bỏ công việc để chạy theo tình yêu mà thôi.
- Này, pé Pi, thằng đó là bạn trai con à?
- Không, bạn thôi.
Phương Vy trả lời, mắt vẫn nhìn xuống xấp hồ sơ. Cô nhanh miệng:
- Mai con gặp chú nhé, tối nay con sẽ cố hoàn thành xong bản hợp đồng này. Bye chú.
Hải Anh mỉm cười:
- Ừ, bye con.
Phương Vy quay sang Khôi Vũ, cười tít mắt:
- Bye chú đẹp trai.
- Ừ.
Khôi Vũ và Hải Anh nhìn theo cái dáng của Phương Vy đang chạy về phía Minh Quang mà có những suy nghĩ riêng. Hải Anh nhìn đồng hồ, anh lên tiếng:
- Tao có chuyện, tối nay chắc không về.
Khôi Vũ đâm chọt:
- Lại “cô bé truyền thống” nữa à?
- Ừ.
Hải Anh gật đầu, đôi mắt nhìn về phía xa xa, nghĩ đến 1 buổi tối nhạt nhẽo giữa Đoan Thụy và anh.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 11: Cảm xúc.
Thế mà từ lúc anh quen Phương Vy, người con gái có nụ cười và đôi mắt đẹp trong party của người bạn. Anh đã thầm thích cô từ đó. Cho đến khi giao tiếp, anh chợt nhận ra Phương Vy là một cô gái nửa hiện đại, nửa cổ điển. Một sự kết hợp khó xảy ra mà anh cho rằng cả đời anh sẽ không thể tìm thấy ai giống vậy.
Bây giờ, Phương Vy đang ở trước mặt anh, gần đến mức anh có thể chạm vào, nắm lấy để hok mất cô. Chỉ tiếc, cô là ảo ảnh của sự hoàn hảo. Mà ảo ảnh thì sẽ không thể là của bất kì 1 ai. Anh biết điều đó chứ, vì Phương Vy đã từng trả lời anh rất thông minh khi anh nói cho cô biết về tình cảm của mình:
- Có thể trong mắt mọi người, em là người hoản hảo nhất, nhưng thật ra, em chỉ là một ảo ảnh của sự hoàn hảo đó thôi. Ảo ảnh cũng cần phải có cách để giữ nó, nhưng em tiếc là anh không phải. Đừng buồn, với em, tình bạn không thể biến thành tình yêu, nó sẽ rất tức cười và khiến em thấy mình mất đi cân bằng.
Từ giây phút đó đến bây giờ, anh vẫn chưa hết được tình cảm và sự nể phục dành cho Phương Vy –cô gái trẻ có cá tính và thông minh tư chất.
Phương Vy quay người lại, xòe bàn tay của mình ra.
- Tặng anh sợi dây chuyền này, nó là tác phẩm thứ 2 tuyệt vời nhất của em, anh không thể chê nó được.
Minh Quang bật cười.
- Haha, thế còn tác phẩm thứ 1, nó không tuyệt vời sao?
- Hơn đấy chứ, nhưng đó là tác phẩm chọn chủ, em hok thể lấy nó tặng.
Anh cười buồn.
- Ừ, anh vẫn chỉ đứng ở vị trí thứ 2.
Phương Vy khẽ nhún vai.
- Đừng cố ép mình nghĩ như vậy. Anh cứ đơn giản 1 điều, ít ra là trong lúc này, anh vẫn là vị trí đứng đầu trong top của em. Mặc dù, thật ra…list của em chỉ có 2 người.
Minh Quang bật cười, thấy rất thoải mái với điều Phương Vy vừa nói. Ừ, thì anh vẫn là vị trí thứ 1 trong em lúc này. Ước sao, sẽ không xuất hiện 1 ai nữa nhỉ?!
----------------------------------------------------
- Dù sau này em và anh không là của nhau, anh tin chắc là em sẽ không đổi 1 thứ gì hết.
Đoan Thụy nhăn mặt hỏi lại:
- Tại sao?
- Vì em là 1 cô gái chung thủy, em sẽ chờ anh, dù biết chắc kết quả.
Hải Anh bước vào trong bếp, nhìn và quan sát dáng người con gái quen thuộc với anh suốt 2 năm qua. Anh lại gần, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng:
- Em nấu gì vậy Thụy?
Đoan Thụy tim đập mạnh, cố gắng trả lời thật rõ:
- Trứng chiên thịt, anh rất thích món này.
- Ừ, cảm ơn em. Anh đi tắm nhé, lát nữa sẽ ăn cùng em.
Nói xong, Hải Anh bước đều về phía bathroom, đi vào và không nhất thiết phải chốt cửa.
Riêng Đoan Thụy thì vẫn đang nín thở chờ đợi từng giây phút. Cô đặt các món trên bàn, uống 1 ngụm nước lấy bình tĩnh thì vừa kịp lúc Hải Anh tắm xong. Anh mặc 1 cái áo lót và quần kaki lửng mà cô đã ủi thật thẳng nếp, để trong tủ quần áo.
Bữa tối diễn ra trong im lặng. Không có gì là khó hiểu, Hải Anh không thích nói chuyện khi đang ăn, và đó là một trong số rất nhiều nguyên tắc mà Đoan Thụy không dám chống lại. Cô luôn nghĩ những điều đó sẽ là sợi dây gắn chặt tình cảm của anh và cô hơn.
Ăn xong, Đoan Thụy lặng lẽ rửa chén với những suy nghĩ mông lung trong đầu. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu anh và cô có còn là của nhau không? Cô không biết, cô chỉ sợ nếu mất anh rồi, cô sẽ mất tất cả.
- Thụy, em đừng làm nữa.
Hải Anh vòng tay ôm lấy người Thụy, hơi thở từ anh phả vào cổ cô thật ấm và quyến rũ.
- Anh nhớ em!
Thụy mềm lòng, cô quay lại, ôm chặt anh như sợ sẽ mất anh trong vài giây nữa.
- Đừng xa em anh nhé, em không ép anh và em cũng sẽ không nghĩ gì hết. Hãy quay lại và nói là anh vẫn còn yêu em. Hãy lo cho em như anh đã từng hứa. Em không thể mất anh…không thể.
Hải Anh không suy nghĩ nhiều, anh cũng tin mình không thể sống thiếu cô nên gật đầu đồng ý.
- Ừ.
Khoảng thời gian còn lại chỉ còn là tíc tắc, cả hai ôm chặt lấy nhau như muốn đốt lại ngọn lửa ham muốn trong 2 tháng qua. Đâu đó trong đầu của Hải Anh…hình ảnh Phương Vy mờ ảo hiện lên.
-----------------------------------------
Từ trước đến nay, con gái đến với anh vì tiền, vì danh vọng và nếu có thể thì cũng một chút ít nào đó yêu anh rất nhiều. Nhưng Đoan Thụy đến với anh vì muốn có 1 mối quan hệ với anh nghiêm túc, đàng hoàng. Và cá tính đó đã khiến anh yêu cô, đến với cô bằng 1 nửa trái tim và lí trí của mình. Càng yêu, anh càng nhận ra Đoan Thụy cần anh, không thể xa anh, tư tưởng của cô luôn nghĩ nếu mất anh, cô sẽ không thể sống được. Phải chăng điều đó đã để lại trong lòng Hải Anh sợi dây tơ vò, muốn cắt đứt tất cả?
Đoan Thụy khẽ run người, ôm chặt lấy Hải Anh như cảm nhận được điều gì đó sắp cướp anh từ tay cô. Còn anh, anh chỉ nhắm mắt lại và muốn gặp Phương Vy, anh nhớ nụ cười của con bé.
-----------------------------------------
- Hải Anh, chú đang làm gì vậy?
Cô khẽ thì thầm và nhớ đến những lúc cùng làm việc chung với Hải Anh, miệng tủm tỉm tự hào.
Song Quỳnh bước đến từ đằng sau:
- Sao ra đây đứng vậy?
Phương Vy nhún vai:
- Không có gì, tao muốn hít thở một chút thôi.
- Chứ không phải mày đang nhớ “chú” Hải Anh của mày à?
Cô quay lại, nhìn đứa bạn thân như muốn hỏi vì sao mà nó biết được điều đó. Quỳnh khẽ cười.
- Mày là bạn thân của tao, điều đơn giản đó mà tao cũng không biết thì chết đi là vừa.
- Ý tao không phải vậy? Tao muốn nói…mày sai rồi.
Song Quỳnh bật cười lớn:
- Sai sao? Sai điều gì? Tại sao sai? Haha…sai hay không thì mày tự biết, đừng vội trả lời tao như thế. Tao chỉ nói cho mày nhìn sự thật bằng đôi mắt to và rộng hơn thôi. Đừng chôn cảm xúc trong lí trí băng giá của mình nữa, hãy để trái tim làm điều trái tim muốn, hiểu không Vy?
Phương Vy mỉm cười trêu chọc:
- Mày “sến” từ lúc nào vậy?
- Từ lúc nhận ra mày hay đỏ mặt khi nghĩ mông lung, đổ hết sức lực và thời gian vào công việc “thư kí thực tập” của mình – những điều mà từ trước đến nay mày chưa bao giờ làm. Có lúc nào mày nhìn thấy sự thay đổi đó không?
Cô ấp úng:
- Tao…
- Là bạn thân với nhau, tao có quyền trách mày vì cố giấu đi cảm xúc đó. Nhưng thôi, tao biết tự ái của mày rất cao, mày sẽ không chấp nhận việc mình đã thích một người đàn ông có chủ như “chú” Hải Anh, phải không?
Một nhát dao nhẹ lướt qua tim cô, cơn đau bóp thắt cái suy nghĩ và mơ mộng của Phương Vy lại. Đúng, cô đã không dám đối diện với sự thật này, cô không bao giờ chấp nhận cái điều hiển nhiên vẫn đang tồn tại đó. Đâu rồi Phương Vy tự tin của ngày nào, đâu rồi bản tính lạnh lùng cơ chứ? Cô đang thích một người đã có chủ sao? Thật ngớ ngẩn!
- Haha, yên tâm đi, tao sẽ không ngốc và si tình như vậy đâu. Cứ cho là mày nói đúng, thì tao vẫn biết mình nên hay không nên chứ. Vả lại…tao không thể là mục tiêu của người ta được…với chú Hải Anh, tao chỉ là một đứa con nít đang lớn dần thôi.
Song Quỳnh đặt tay lên vai cô, cố gắng an ủi.
- Hãy cứ là chính mình, Phương Vy à. Nếu mày đã nghĩ được như vậy, tao tin mày sẽ có một cái kết đúng nghĩa mà mày muốn. Nhất định phải nhớ: “Hãy để trái tim làm điều trái tim muốn”, okie?
Phương Vy gật đầu:
- Okie!
-------------------------------------------------
Khôi Vũ khẽ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cái suy nghĩ. Thay vào đó, anh cố gắng tìm một lời khuyên cho người bạn thân của mình – Hải Anh. Với cách nhìn và kinh nghiệm “hiểu người hiểu ta, trăm trận trăm thắng”, anh biết cô thư kí nhỏ tuổi đã “cảm” ông chú Hải Anh mất rồi. Nhưng còn Hải Anh thì sao, hắn có Đoan Thụy, có tương lai mà hắn nói sẽ cùng với Đoan Thụy tạo dựng lên. Khôi Vũ không biết, nhưng anh quý Phương Vy và anh không muốn Hải Anh làm điều gì khiến cô bé phải buồn.
- Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì lá muốn theo gió?
Khôi Vũ cười to,anh thích thú với một câu nói quen thuộc mà anh vẫn hay đọc trên mạng. " Có lẽ, trong một cục diện nào đó câu nói này sẽ thy đổi tất cả đấy chứ. Phải,sẽ thay đổi tất cả....
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Phương Vy mở khóa cửa thật tự nhiên và xem điều đó rất bình thường. Cô ôm tập hồ sơ bước vào, khẽ lên tiếng:
Chương 12: Điều mà trái tim muốn
- Con mang đến cho chú những số liệu cách đây 5 tháng, chú xem qua rồi con sẽ kiểm tra lại.
Không ai trả lời. Hình như Hải Anh đang ngủ.
“Hì, tại vì dự án phát triển tối qua nên mới phải thế này đây”.
Phương Vy tiến lại gần Hải Anh, anh đang dựa lưng trên chiếc ghế quen thuộc của mình mà ngủ. Cô phì cười, nói thầm:
- Cái mặt khi ngủ, nhìn ngộ không thể tả được.
Phương Vy cuối xuống thật gần mặt Hải Anh, cố gắng ghi nhớ từng nét trên mặt anh. Cô nghĩ, cô sẽ mau quên anh lắm, và điều đó làm cô thấy mình “phản bội” trái tim của mình. Cô không thể…
Hải Anh không ngủ, anh chỉ nhắm hờ mắt để relax. Nhưng điều đó làm anh thấy thích thú vì phác giác cô thư kí đang nhìn lén mình. Hải Anh không muốn mở mắt, điều đó sẽ làm Phương Vy xấu hổ, và bản thân anh cũng chưa muốn kết thúc “đoạn phim” này. Anh tò mò, không biết cô nhóc này sẽ làm gì tiếp theo.
Phương Vy đột nhiên thấy mình trở nên yếu đuối, đôi tay run run và cơ thể cô đang làm theo phản xạ tự nhiên.
Hải Anh cảm nhận được đôi môi của Phương Vy, ngọt, mềm và thơm như mùi kẹo nho – loại trái cây mà anh thích.
Phương Vy thấy mình bị dính chặt vào đôi môi đó, cô cảm giác là anh đang phản ứng lại.
Hải Anh vẫn giữ nguyên tư thế của mình, nhắm mắt và lắng nghe cơ thể của cô trả lời.
Phương Vy bị cuộc chơi hấp dẫn, và với một đôi môi chuyên nghiệp của anh cô đã trở thành cô học trò tiếp thu bài nhanh nhất.
Hải Anh thích thú khi làm một người thầy và được “thấy” cô học trò của mình trả bài nhanh hơn cả mong đợi.
Thời gian ngừng lại…
….
“Bíp…thưa Giám Đốc, xin Giám Đốc nhớ là lúc 12h trưa nay có hẹn với ông Rocky bên công ty K.J.L”
Phương Vy vội đứng thẳng dậy, cảm giác khuôn mặt mình nóng lên khi nhìn thấy Hải Anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Vậy là nãy giờ, cái cảm giác đó do cô…tự tạo ra sao? Không thể?!...Nó mơ hồ quá…
“Bíp…Giám Đốc…anh có nghe em nói không? Em xin nhắc lại…”
Phương Vy nhanh tay bấm nút trả lời:
“Bíp…Giám Đốc đang ngủ, tôi biết rồi, lát tôi sẽ nhắn lại với Giám Đốc sau, cảm ơn chị…”
Không còn ai trả lời, Phương Vy chạy nhanh vào toilet trong phòng, cố gắng trấn tĩnh mình.
….
Hải Anh khẽ mở mắt khi nghe tiếng cửa đóng lại, anh thở mạnh, phì cười. Dĩ nhiên là không dám cười to. Anh thầm nghĩ… “con bé đã thích anh rồi”. Còn anh, anh thì sao chứ? Anh có thích con bé không?
Mùi hương cơ thể Phương Vy vẫn còn quanh đây, anh cảm nhận được điều đó. Cả cái vị ngọt ngào và mềm mại của đôi môi đó nữa…Hải Anh nhớ đến và thấy mình như đang trẻ lại cái cảm giác ngày xưa…điều mà anh đánh mất từ rất lâu trước đây.
Hải Anh nhắm mắt, anh khẳng định với bản thân 1 điều:
- Phương Vy chỉ là một cô bé trong trắng…mình không thể.
………………
Khi Phương Vy bước ra khỏi toilet, cô không còn thấy Hải Anh ngồi trên ghế nữa. Cảm giác như anh đã biết điều đó làm cô thấy tim mình đập mạnh. Cô đến gần bàn làm việc và thấy một mẩu giấy nhỏ để ở đó với dòng chữ: “chú đi công chuyện, chắc là không về công ty. Tài liệu của con, chú sẽ đọc sau.”
“Ừ, vậy là Hải Anh chưa biết” – Phương Vy nghĩ thầm, môi nở 1 nụ cười buồn. Cô đặt tay lên môi…nhớ lại nụ hôn ban nãy…đó là nụ hôn đầu đời…nụ hôn mà cô đã đắn đo tìm cho mình 1 lí do để biện hộ. Giờ đây, lí do duy nhất hợp lí là cô đã thích Hải Anh, thích người chú của cô.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét