Chương 44: Cắn rứt.
Song Quỳnh không đến bệnh viện để đưa cô về nhà nên đành gửi số hành lí cùng mớ quần áo mới “coóng” chưa kịp tháo “mác” cho Hải Anh. Dù sao thì cũng chưa cần quan tâm đến điều đó lúc này, vì anh…đang ở đây, gần gũi mà xa lạ.
- Cô giúp việc sẽ chỉ có mắt từ sáng đến chiều để giúp chúng ta nấu nướng, dọn dẹp. Anh nghĩ một không gian riêng tư về đêm sẽ tốt cho anh và em hơn.
Phương Vy không trả lời, lặng lẽ nhìn Hải Anh xách những cái vali cồng kềnh vào phòng.
- Nếu em mệt thì nằm nghỉ đi, có đói không?
Lắc đầu từ chối một cách vô thức, Phương Vy cũng không biết mình có còn cái cảm giác “đói”, “khát” như một con người thực thụ không nữa, hình như là…KHÔNG.
Hải Anh đứng trước số nội thật đã được sắp xếp lại theo yêu cầu của mình, mỉm cười an ủi rằng…thời gian, hoàn cảnh sẽ kéo Phương Vy lại bên anh, chỉ cần tính toán một chút thôi.
------------------------
Hải Anh để xấp tài liệu lên bàn, cuộc họp gần như lấy hết thời gian của anh. Đã hơn 10h tối rồi, nhưng Phương Vy vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi trên cái ghế sôfa nhỏ ở góc phòng, hướng ra cửa kính nhìn thẳng vào bầu trời đen kịt.
Bước đến cạnh cô, anh thì thầm bên tai làm cô chợt rùng mình.
- Có nhớ anh không, pé Pi?
Phương Vy định mở miệng nhưng không lên tiếng được, một chữ “có” cũng không thể nói. Phải, cô đã rất nhớ anh, nhớ đến quay quắt trong căn nhà rộng lớn cô đơn này. Không ai hỏi thăm, không ai chia sẻ và nói chuyện làm trái tim cô vốn dĩ đang đóng băng trở nên lạnh buốt hơn hết. Cái ý nghĩ chỉ cần Hải Anh trở về, cô sẽ nhảy xổ vào người anh, hét lên rằng “em nhớ anh, đừng để em phải ở nhà 1 mình” xuất hiện liên tục nhiều giờ đồng hồ. Vậy mà…tíc tắc trên thực tế thật sự không dễ dàng đến vậy.
Khó khăn lắm Phương Vy mới đứng lên được…và đi về phía giường, đặt mình xuống, lén thở dài như trút những nỗi lo lắng ra khỏi cơ thể.
Hải Anh cởi bỏ áo sơmi của mình, đặt nụ hôn lên trán Phương Vy.
- Ngủ đi cô pé, anh ra liền.
Rồi bước vào bathroom thư giãn.
“Em sẽ chờ anh, sẽ ngủ ngon…”
……………
Đêm thứ hai:
Hôm nay Hải Anh về sớm, chỉ mới 4h chiều mà anh đã có mặt trong nhà, mang đến luồng sinh khí cho Phương Vy. Cô vui nhưng không để lộ ra. Anh định vào phòng để xem Phương Vy đang làm gì thì vô tình nhìn thấy hình ảnh rất thú vị.
- Số quần áo này…? Sao mà mặc?
Vừa nói, Phương Vy vừa đưa những cái váy ngủ bằng loại vải satanh quyến rũ ra trước ánh sáng. Đủ màu, đủ kiểu và đủ…loại. Hải Anh chưa bao h được nhìn thấy những kiểu đồ đó, nhưng anh sẽ không phản đối nếu Phương Vy chịu ướm thử ngay lúc này đâu.
Chợt, anh phát hiện cô hay xấu hổ, hay đỏ mặt trước những suy nghĩ vẩn vơ. Trong đó, có hiện hữu hình ảnh của anh không nhỉ?
Hải Anh đẩy cửa phòng, cố tình vào bathroom trước để kịp cho Phương Vy quơ thật lẹ đống đồ lót, đồ ngủ ấy quăng vô tủ. Anh dám cá rằng tối nay, sẽ có nhiều cái để xem lắm đây.
7h tối.
Tiếng Hải Anh gọi từ dưới bếp.
- Phương Vy, em xuống đây ăn chút gì đi.
Phương Vy vẫn còn ngần ngừ đứng trước gương, cô đã cố gắng lựa ra cái váy “trang nghiêm” nhất để mặc vào nhưng vẫn không thoát nổi sự xấu hổ trước bản thân. Nó màu đen, cột dây ở cổ và để lộ da thịt phần lưng trước gió.
Phân vân hồi lâu, cô quyết định lấy cái vẻ mặt “chai sạn” của mình mà bước xuống lầu, tự trấn an rằng “không có gì hết, quen rồi…đâu phải lần đầu Hải Anh nhìn mình thế này”.
Thật ra, là lần đầu đấy chứ. Chưa bao giờ Hải Anh thấy Phương Vy lúng túng như lúc này. Cũng vui, vì anh đã quen với hình ảnh một “pé Pi” tự tin hơn bao giờ hết.
- Đẹp đấy. Nhưng em gầy quá, ăn nhiều vào nhé.
Dù không trả lời, nhưng một nụ cười bẽn lẽn có lẽ mang đến nhiều hy vọng sau đó.
…………..
Ngày thứ bảy.
Hôm nay là chủ nhật, Hải Anh tỉnh giấc với một cảm giác sảng khoái trong người, ít ra là không có những giấy tờ và rắc rối cần đến anh. Phương Vy vẫn nằm cạnh đó, co người nép sát vào khuôn ngực vững chắc của anh mà ngủ. Đã lâu lắm rồi anh không được ngắm cô trong giây phút bình yên này. Sức sống thởu nào giờ không còn, chỉ đọng lại chút gì của sự khắc khoải, mệt mỏi trước mọi thứ. Dẫu sao thì Phương Vy của anh vẫn giữ được cái nét riêng cho mình, một sức hút kì lạ khi nhìn vào. Đặt môi mình vào bờ môi căng đầy của cô, anh mỉm cười tự cho phép bản thân kéo dài thời gian này hơn.
Chỉ khi còn lại một mình…
Phương Vy đành để nước mắt lăn dài trên đôi gò má cùng nhiều nỗi đau, cô đã tự hứa sẽ đóng trái tim mình lại, không được phép đón nhận sự chăm sóc và tình yêu của Hải Anh như thế nữa…
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 45: Ngôi kể thứ nhất.2 tuần từ lúc Phương Vy ở nhà Hải Anh.
Tôi nhìn vào màn hình, cố gắng nhớ rõ ràng hơn từng kỉ niệm giữa tôi và Hải Anh. Cả buổi sáng tôi cứ khóc cười liên tục mỗi khi viết ra những kí ức ấy. Rồi tôi dừng lại ở dòng chữ “Anh yêu em”, nước mắt rơi vô thức mà không ngừng lại. Tôi biết, biết chứ! Rằng anh bây giờ vẫn còn yêu tôi như 2 năm trước anh đã từng nói, tôi cũng vậy, ... tôi yêu anh lúc này bằng sự ray rứt muốn rời xa anh.
Anh cứ nghĩ rằng tôi chẳng hề biết cuộc đối thoại giữa anh và chú Khôi Vũ về số phận của tôi, và đó cũng là lí do tôi không thể sống bên anh, không thể cho anh một gia đình thật sự. Tôi không đủ can đảm, tôi…tôi…Dù sao thì những lí do ấy cũng đủ làm tôi nghẹn ngào khó thở lắm rồi. Xa anh, tôi sẽ phải bắt đầu lại tất cả, lẻ loi một mình trên thế giới muôn màu này. Tương lai sao…đen mờ mịt.
“Cạch”…
Tiếng cửa mở làm tôi giật thót mình, vội vã đóng mạnh cái laptop trước ánh nhìn dò hỏi từ Hải Anh, tôi mong anh chỉ nghĩ tôi đang xem mấy thứ linh tinh không cần thiết.
- Em ở nhà mãi không chán à? Có muốn đi đâu không?
Một lần nữa, cái lưỡi chết tiệt của tôi lại không thể hoạt động theo ý muốn. Tôi tự nhủ “Chỉ một câu trả lời, chỉ một cái gật đầu mà thôi”…Khỉ thật, cái bệnh viện Quốc Tế ấy làm đứt dây thần kinh nói của tôi rồi.
Hải Anh ôm chặt lấy tôi, ghì sát.
- Sao, cô pé? Nếu em không thích, anh và em sẽ ở nhà…và…
Anh dừng lại, đặt môi lên từng chi tiết của khuôn mặt tôi, từ đôi mắt đang ngoan ngoãn nhắm chặt đến sợi dây cảm xúc chợt sống dậy mạnh liệt. Tôi muốn cưỡng lại, muốn đẩy anh ra khỏi tâm trí và cả đôi môi của mình nữa. Nhưng…
- Phương Vy? Nói đi em?!
Tôi hơi mở mắt, rời môi anh đúng 2 giây.
- Ưmm…
Hải Anh phì cười, tôi nghe rõ điều đó, thật gần gũi. Anh nhấc bổng tôi khỏi cái ghế xoay - cứng đơ và di chuyển thật nhanh về phía giường. Tôi xấu hổ rúc đầu vào cổ anh, giấu đôi gò má đang ửng hồng.
Đặt tôi ngồi vào lòng mình, anh vuốt ve làn da láng mịn.
- Nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, thổn thức đôi chút.
- Xin lỗi anh!
Âm lượng rất nhỏ, dường như chỉ có tôi và Hải Anh nghe được. Anh hôn lên trán tôi, mỉm cười.
- Rất lâu rồi anh mới được nghe pé Pi nói đấy! Em mặc cảm chuyện gì sao?
Tôi cố ngăn tiếng nấc ngay cổ mình.
- Em xin lỗi!
- Tại sao? – Anh nheo mắt.
- Vì không giữ được…đứa con của chúng ta.
Hải Anh ôm chặt tôi hơn.
- Nghe anh nè, cô bé! Chỉ chuyện này thôi, một lần duy nhất rằng anh giận em thiếu hiểu biết, không nhận thức bản thân đã mang thai. Ngoài ra thì không còn gì hết. Biết chưa?!
Tôi thắt lòng lại, cố thoát khỏi vòng tay anh.
- Chỉ vì…em xin lỗi! Em…
Hải Anh giữ chặt hơn làm đôi vai tôi trở nên buốt nhức, anh ngắt lời:
- Chỉ 1 lần duy nhất. Và em đã xin lỗi rồi, chấm dứt chưa! Ok? Chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, được không Phương Vy?
Tôi không giữ nổi cái cảm xúc đang nghẹn ở cổ họng mình Một cách miễn cưỡng, tôi vùng người thoát khỏi anh trước đôi mắt ngỡ ngàng.
- Xin anh, đừng đóng tiếp vở kịch này. Anh sẽ không thể hạnh phúc nếu sống với em. Cứ cho là anh yêu em và em cũng thế. Nhưng tình yêu không chỉ đến mức này thôi. Hoặc nói thẳng thì tình yêu không tồn tại sự thông cảm mãi đâu.
Tôi dừng lại vài giây và quyết định hít thật sâu trước khi nói tiếp:
- Em biết mình không còn khả năng…- Giọng tôi như vỡ ra - …làm mẹ, một mình em chịu đựng điều đó thôi đã rất khó khăn và nhiều cay đắng rồi, bây giờ…anh có muốn thì em cũng không thể chia sẻ nỗi niềm ấy cho anh.
Nước mắt cứ đua nhau rơi trên mặt tôi, thật ngớ ngẩn không khác một đứa con nít.
Hải Anh bước đến…
Tôi lùi lại…
Bước đến…
Lùi lại…
- Em không định ra khỏi căn phòng này luôn chứ?
- Nếu phải làm. Em thậm chí còn đồng ý rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức.
Đột nhiên, anh chồm đến gần, kéo lấy bàn tay đang nắm chặt lại của tôi. Ngã vào lòng anh, tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp.
- Bình tĩnh để cho anh nói chứ, pé Pi.
Tôi phân vân?! Nghe thêm nữa thì cũng đâu có kết quả khác? Tôi phải cứng rắn lên, mạnh mẽ mà rời xa anh.
- Không. Buông em ra! Hải Anh.
Cả cơ thể tôi bị vật xuống giường, hơi thở gấp gáp dần làm mọi cảm xúc trên mặt anh co lại. Anh giữ hai tay tôi, đối diện trực tiếp.
- Nghe đây! Em không được phép rời bỏ anh. Không có quyền để anh sống như 1 thằng dở hơi trong suốt nửa đời còn lại, em càng không có tư cách quyết định anh hạnh phúc hay không khi ở bên em.
Tôi nghe một dòng máu nóng chảy lên đầu.
- Cái gì? Tư cách? Tôi phải có cái thứ “cao quý” ấy – Âm thanh bỗng cao hơn bình thường – để mà làm anh được hạnh phúc sao?
Hải Anh đùa giỡn.
- Sai! “Quyết Định” chứ không phải “Làm”…
Tôi cứng họng, vẫy vũng trước anh với hy vọng có thể vô tình đập vào cái mặt đó một cú thật mạnh. Tất cả là do tôi ăn ít quá, không đủ “dinh dưỡng” mà hành động được, chỉ mỗi việc điều hòa hơi thở thôi mà đã cực khó khăn rồi.
- Phương Vy?
Tôi trừng mắt trả lời:
- Sao?
.....
Hải Anh cuối xuống. Cơ thể tôi như bay bổng theo sức lôi kéo từ nụ hôn của anh. Say đắm, nhiều hương vị không cưỡng lại nỗi!
Dừng lại 3 giây…
- Môi em thơm quá!
Tôi mặc kệ, tay tôi đã được tự do để ghì lấy cổ anh gần mình hơn.
…
Điện thoại di động reo chuông…Tôi mở mắt, nuối tiếc khi buột phải đẩy anh ra.
Hải Anh bực dọc cầm máy lên.
- Alô?
Tôi kéo lại dây áo ngủ của mình.
- Sao? Bệnh viện nào?
Mặt Hải Anh mất đi sự bình tĩnh vốn có.
- Tôi đến liền.
Rồi như một cái máy, anh đến bên tủ quần áo, chọn cho tôi loại váy chấm bi trắng đen lịch sự và một bộ cho riêng mình.
- Em đi với anh.
Tôi vẫn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện.
- Tại sao?
- Đoan Thụy tự tử rồi.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 46: Rời xa.
Gia đình Đoan Thụy rất đáng sợ, đó là cái nhìn nhận đầu tiên của Phương Vy. Mọi người có mặt đầy đủ, từ ông bà cho đến ba mẹ ngoài phòng cấp cứu. Hình như, trong mắt họ, cô là cái nguyên do dẫn đến sự việc tệ hại này.Không quên phép lịch sự ở mình, Phương Vy cuối đầu chào.
- Cháu chào ông bà, chào 2 bác.
Hải Anh chỉ gật đầu thật nhanh, anh có vẻ thân với họ.
- Đoan Thụy sao vậy bác?
Đôi mắt của người mẹ se sắt lại.
- Lúc bác vào phòng nó thì đã thấy nó gục đầu trên giường, tay cầm lọ thuốc ngủ rồi. Có lẽ nó quá buồn sau chuyện con…chia tay với nó.
Bốn chữ cuối hơi trầm lại.
- Cháu xin lỗi vì không thể làm gì được.
Bác trai đặt tay lên vai Hải Anh.
- Không ai trách cháu hết, cháu không có lỗi!
Rồi mọi người dồn mắt về phía Phương Vy, chờ đợi.
- Đây là…
Câu nói buộc phải dừng lại theo một nỗi lo mơ hồ toát ra xung quanh.
Phương Vy khéo léo.
- Anh giúp mọi người gặp bác sĩ để biết rõ tình trạng sức khỏe của Đoan Thụy đi.
Cô nhìn theo dáng người mất hút của anh.
Lúc này, mới thật sự đúng nghĩa 2 chữ “đáng sợ”. Hành lang bệnh viện chỉ toàn sát khí từ các bậc tiền bối.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Phương Vy chớp mắt.
- Dạ, cháu 22 tuổi.
Người phụ nữ đứng tuổi - mẹ của Đoan Thụy nhếch mép.
- Trẻ nhỉ, chắc vẫn chưa hiểu hết được cuộc sống này.
Một câu nói nhiều ẩn ý.
- Dạ, cháu không cho phép mình được ngẩng cao đầu trước người lớn tuổi.
Bốn người và một huyết thông cùng có chung suy nghĩ: đứa con gái đang đứng trước mặt họ không hề đơn giản như số tuổi vốn thấy. Đôi mắt sắc sảo nhiều bí ẩn.
- Cháu già dặn hơn nhiều so với trang lứa. Điều đó tốt, cháu nhỉ?
Phương Vy mỉm cười thật hiền.
- Có lẽ cháu cần thêm thời gian để xác định điều đó. Cảm ơn bác đã nhắc nhở.
Một giọng thầm thì vang lên đằng sau.
- Đủ rồi, Loan… Ta đã thấy được điều con muốn con bé thể hiện.
Rõ rồi đấy. Họ tò mò Phương Vy có tài năng gì để lôi kéo được Hải Anh – phu quân hụt của Đoan Thụy. Tức cười quá!
---------------------------
Hải Anh ngồi trên mép giường, xót xa trước sự ốm yếu, xanh xao.
- Sao em phải dại dột như vậy chứ Thụy?!
Phương Vy đứng ở cửa, cô nuốt nước mắt vào lòng, tự nói với bản thân.
- Còn mình? Sao yêu anh nhiều đến vậy chứ?
Quay lưng với cánh cửa hé mở, Phương Vy bỏ chạy, trong đầu cứ âm vang câu nói khẩn khoảng của người phụ nữ kia.
- Tôi biết, nói những lời này chẳng khác nào ép cháu làm theo. Nhưng nếu cháu có thể nhường lại tình yêu cho Đoan Thụy, tôi sẽ biết ơn cháu lắm.
Một người mẹ thương con…!
…….
Cô kêu một chiếc taxi, ngồi vào trong thật nhanh.
- Nếu cháu từ chối? Vì đó cũng là hạnh phúc của cháu, là người đàn ông mà cháu yêu thương nhất trên cõi đời này?
Phương Vy nhắm hờ mắt lại, cô ngả lưng ra ghế sau chiếc taxi. Đường phố lúc này tấp nập quá.
- Cháu thấy đó, Đoan Thụy yếu đuối lắm, nó cần Hải Anh – người mà cháu cũng rất cần. Còn cháu, đủ mạnh mẽ để rời xa Hải Anh mà.
Đúng, từ nhỏ đến lớn, phải nuôi linh hồn bằng nước mắt, phải sống lẻ loi trong một căn nhà trống trải tình thương khiến Phương Vy trở nên mạnh mẽ hẳn. Cô không cần một ai đứng sau mình giúp đỡ, không cần một bệ phóng vững chắc nào để có những bước tiến xa sau này. Chỉ thế thôi…đủ tự tin rồi.
Một thứ cảm xúc chợt dâng lên.
- Mẹ ơi!... Con nhớ mẹ quá!
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét