Chương 45: Ngôi kể thứ nhất.
2 tuần từ lúc Phương Vy ở nhà Hải Anh.

Tôi nhìn vào màn hình, cố gắng nhớ rõ ràng hơn từng kỉ niệm giữa tôi và Hải Anh. Cả buổi sáng tôi cứ khóc cười liên tục mỗi khi viết ra những kí ức ấy. Rồi tôi dừng lại ở dòng chữ “Anh yêu em”, nước mắt rơi vô thức mà không ngừng lại. Tôi biết, biết chứ! Rằng anh bây giờ vẫn còn yêu tôi như 2 năm trước anh đã từng nói, tôi cũng vậy, ... tôi yêu anh lúc này bằng sự ray rứt muốn rời xa anh. 
Anh cứ nghĩ rằng tôi chẳng hề biết cuộc đối thoại giữa anh và chú Khôi Vũ về số phận của tôi, và đó cũng là lí do tôi không thể sống bên anh, không thể cho anh một gia đình thật sự. Tôi không đủ can đảm, tôi…tôi…Dù sao thì những lí do ấy cũng đủ làm tôi nghẹn ngào khó thở lắm rồi. Xa anh, tôi sẽ phải bắt đầu lại tất cả, lẻ loi một mình trên thế giới muôn màu này. Tương lai sao…đen mờ mịt.
“Cạch”…
Tiếng cửa mở làm tôi giật thót mình, vội vã đóng mạnh cái laptop trước ánh nhìn dò hỏi từ Hải Anh, tôi mong anh chỉ nghĩ tôi đang xem mấy thứ linh tinh không cần thiết.
- Em ở nhà mãi không chán à? Có muốn đi đâu không?
Một lần nữa, cái lưỡi chết tiệt của tôi lại không thể hoạt động theo ý muốn. Tôi tự nhủ “Chỉ một câu trả lời, chỉ một cái gật đầu mà thôi”…Khỉ thật, cái bệnh viện Quốc Tế ấy làm đứt dây thần kinh nói của tôi rồi. 
Hải Anh ôm chặt lấy tôi, ghì sát.
- Sao, cô pé? Nếu em không thích, anh và em sẽ ở nhà…và…
Anh dừng lại, đặt môi lên từng chi tiết của khuôn mặt tôi, từ đôi mắt đang ngoan ngoãn nhắm chặt đến sợi dây cảm xúc chợt sống dậy mạnh liệt. Tôi muốn cưỡng lại, muốn đẩy anh ra khỏi tâm trí và cả đôi môi của mình nữa. Nhưng…
- Phương Vy? Nói đi em?!
Tôi hơi mở mắt, rời môi anh đúng 2 giây.
- Ưmm…
Hải Anh phì cười, tôi nghe rõ điều đó, thật gần gũi. Anh nhấc bổng tôi khỏi cái ghế xoay - cứng đơ và di chuyển thật nhanh về phía giường. Tôi xấu hổ rúc đầu vào cổ anh, giấu đôi gò má đang ửng hồng. 
Đặt tôi ngồi vào lòng mình, anh vuốt ve làn da láng mịn.
- Nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, thổn thức đôi chút.
- Xin lỗi anh!
Âm lượng rất nhỏ, dường như chỉ có tôi và Hải Anh nghe được. Anh hôn lên trán tôi, mỉm cười.
- Rất lâu rồi anh mới được nghe pé Pi nói đấy! Em mặc cảm chuyện gì sao?
Tôi cố ngăn tiếng nấc ngay cổ mình.
- Em xin lỗi!
- Tại sao? – Anh nheo mắt.
- Vì không giữ được…đứa con của chúng ta.
Hải Anh ôm chặt tôi hơn.
- Nghe anh nè, cô bé! Chỉ chuyện này thôi, một lần duy nhất rằng anh giận em thiếu hiểu biết, không nhận thức bản thân đã mang thai. Ngoài ra thì không còn gì hết. Biết chưa?!
Tôi thắt lòng lại, cố thoát khỏi vòng tay anh.
- Chỉ vì…em xin lỗi! Em…
Hải Anh giữ chặt hơn làm đôi vai tôi trở nên buốt nhức, anh ngắt lời:
- Chỉ 1 lần duy nhất. Và em đã xin lỗi rồi, chấm dứt chưa! Ok? Chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, được không Phương Vy?
Tôi không giữ nổi cái cảm xúc đang nghẹn ở cổ họng mình Một cách miễn cưỡng, tôi vùng người thoát khỏi anh trước đôi mắt ngỡ ngàng.
- Xin anh, đừng đóng tiếp vở kịch này. Anh sẽ không thể hạnh phúc nếu sống với em. Cứ cho là anh yêu em và em cũng thế. Nhưng tình yêu không chỉ đến mức này thôi. Hoặc nói thẳng thì tình yêu không tồn tại sự thông cảm mãi đâu. 
Tôi dừng lại vài giây và quyết định hít thật sâu trước khi nói tiếp:
- Em biết mình không còn khả năng…- Giọng tôi như vỡ ra - …làm mẹ, một mình em chịu đựng điều đó thôi đã rất khó khăn và nhiều cay đắng rồi, bây giờ…anh có muốn thì em cũng không thể chia sẻ nỗi niềm ấy cho anh.
Nước mắt cứ đua nhau rơi trên mặt tôi, thật ngớ ngẩn không khác một đứa con nít.
Hải Anh bước đến…
Tôi lùi lại…
Bước đến…
Lùi lại…
- Em không định ra khỏi căn phòng này luôn chứ?
- Nếu phải làm. Em thậm chí còn đồng ý rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức.
Đột nhiên, anh chồm đến gần, kéo lấy bàn tay đang nắm chặt lại của tôi. Ngã vào lòng anh, tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp.
- Bình tĩnh để cho anh nói chứ, pé Pi.
Tôi phân vân?! Nghe thêm nữa thì cũng đâu có kết quả khác? Tôi phải cứng rắn lên, mạnh mẽ mà rời xa anh.
- Không. Buông em ra! Hải Anh.
Cả cơ thể tôi bị vật xuống giường, hơi thở gấp gáp dần làm mọi cảm xúc trên mặt anh co lại. Anh giữ hai tay tôi, đối diện trực tiếp.
- Nghe đây! Em không được phép rời bỏ anh. Không có quyền để anh sống như 1 thằng dở hơi trong suốt nửa đời còn lại, em càng không có tư cách quyết định anh hạnh phúc hay không khi ở bên em.
Tôi nghe một dòng máu nóng chảy lên đầu.
- Cái gì? Tư cách? Tôi phải có cái thứ “cao quý” ấy – Âm thanh bỗng cao hơn bình thường – để mà làm anh được hạnh phúc sao?
Hải Anh đùa giỡn.
- Sai! “Quyết Định” chứ không phải “Làm”…
Tôi cứng họng, vẫy vũng trước anh với hy vọng có thể vô tình đập vào cái mặt đó một cú thật mạnh. Tất cả là do tôi ăn ít quá, không đủ “dinh dưỡng” mà hành động được, chỉ mỗi việc điều hòa hơi thở thôi mà đã cực khó khăn rồi.
- Phương Vy?
Tôi trừng mắt trả lời:
- Sao?
.....
Hải Anh cuối xuống. Cơ thể tôi như bay bổng theo sức lôi kéo từ nụ hôn của anh. Say đắm, nhiều hương vị không cưỡng lại nỗi!
Dừng lại 3 giây…
- Môi em thơm quá!
Tôi mặc kệ, tay tôi đã được tự do để ghì lấy cổ anh gần mình hơn.

Điện thoại di động reo chuông…Tôi mở mắt, nuối tiếc khi buột phải đẩy anh ra.
Hải Anh bực dọc cầm máy lên.
- Alô?
Tôi kéo lại dây áo ngủ của mình.
- Sao? Bệnh viện nào?
Mặt Hải Anh mất đi sự bình tĩnh vốn có.
- Tôi đến liền.
Rồi như một cái máy, anh đến bên tủ quần áo, chọn cho tôi loại váy chấm bi trắng đen lịch sự và một bộ cho riêng mình.
- Em đi với anh.
Tôi vẫn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện.
- Tại sao?
- Đoan Thụy tự tử rồi.