Chương 53: Thổ Lộ.

Chiếc nhẫn lấp lánh rất giản dị theo cái cách mà Phương Vy nhận định. Ừ thì nó là loại bạc trắng, khắc chữ “A ♥V” một cách khéo léo ở bên trong và hạt kim cương nhỏ tô điểm bên ngoài. Không hiểu sao cái nhẫn cứ hút lấy ánh mắt của cô suốt quãng đường về nhà. Đại loại như nó liên tục thì thầm “nhìn nè, nhìn kĩ vô, tập trung vô”…
Về phần Hải Anh – người hạnh phúc nhất trong cái đám cưới vừa rồi cứ mỉm cười tự đắc khi nhận ra sự quan tâm một cách đặc biệt mà “vợ” anh dành cho chiếc nhẫn.
…………..
Phương Vy mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, ngồi dựa lưng vào gối xem thông tin trên laptop, sát khí tỏa ra khắp phòng.
Hải Anh bước ra khỏi bathroom, lau tóc thật khô, cơ thể vẫn còn ướt nước.
“Honey! Tính dùng nam nhân kế với em sao? Không dễ vậy đâu”.
Anh ngồi xuống giường, thì thầm vào tai cô.
- Vợ ơi?!
Phương Vy chẳng thèm chớp mắt.
- Vẫn chưa kí giấy mà, nhanh vậy?
Một nụ cười gian manh.
- Anh đã lo hết số giấy tờ rồi. Giờ thì em là của anh.
Cô nhướng mắt.
- À há?! Vậy là một lần nữa, tôi mắc kế của anh?!
Hải Anh cười lớn.
- Tại sao em lại nghĩ vậy, pé Pi?
Phương Vy thở ra một hơi dài.
Thế thì tôi phải nghĩ khác sao? Từ cái ngày mà tôi quen anh, tôi biết mình đã trúng kế ái tình của anh rồi. Phải, tôi yêu anh hơn cả mọi thứ tôi có được. Anh là linh hồn, niềm tin sống duy nhất mà lúc đó tôi phải bám víu để mà sống. Tôi thua mà không biết mình thua.
Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh.
Tôi biết, anh đã rất muốn phản ứng, muốn chạy lại bênh tôi sau cái tát trời giáng mà Đoan Thụy từng làm. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần tôi rời xa anh, đừng bao giờ có trong đầu một hy vọng nào về tình yêu giữa tôi và anh…biết đâu tương lai của tôi sẽ tốt hơn. Phải, một lần nữa, tôi thua anh cùng vô vàn nước mắt.
Hải Anh chờ đợi.
Rồi thì tôi cũng đủ lớn để mà anh có thể đi tiếp cái kế hoạch của mình. Anh tin rằng tôi sẽ chối bỏ anh, căm ghét anh đến tận xương tủy. Tiếc là không, tôi lỡ yêu anh nhiều hơn mình tưởng. Vậy nên, chỉ cần một câu nói “Anh yêu em”…tôi đã thật sự đầu hàng trước anh.
Phương Vy đượm buồn.
Bất kì cuộc chơi nào cũng có sự trả giá. Kết hôn với Quốc Tuấn, sống những ngày tháng ray rứt,…thậm chí là chẳng thể làm một người vợ, người mẹ nữa. Mọi thứ, là vì điều gì, anh biết không Hải Anh?
Giọng nói đầm ấm vang lên.
Vì em yêu anh.
Cô hất bàn tay đang để lên mặt mình, ngồi thẳng dậy.
Vậy đấy! Thế mà anh lại nỡ làm thế với tôi sao? Đám cưới của mình mà tôi cũng không được biết, ngay cả một lời cầu hôn tôi cũng chẳng có. Chẳng lẽ những điều ấy không đáng để anh làm với tôi?!
Hải Anh ôm Phương Vy nhẹ nhàng.

Anh xin lỗi! 
Cơn sóng trong lòng cô dường như đã dịu xuống, chờ đợi…
Anh không thể nói với em những điều này. Rằng anh đã phân vân, đắn đó khi nhận ra mình yêu em. Đúng, anh không thể phá hoại tương lai của em được, em còn nhỏ, còn con đường dài phía trước…rất dài. Yêu anh thì có lợi gì cho em?! Cuộc sống và nguyên tắc đã làm anh trở nên khô cứng, liệu em có chịu đựng và thông cảm cho anh không? 
Cô nói to:
- Được, em…
- Để anh nói hết.
Vòng tay ấy siết chặt hơn.
Nhìn em sóng đôi với Quốc Tuấn, máu nóng trong người của anh cứ tuôn trào ra ngoài một cách vô thức. Ừ thì em không còn là của anh, nhưng anh vẫn không muốn nhìn em yêu một thằng đàn ông như hắn. Anh đau xót lắm chứ.
Phương Vy khóc, cô rúc mặt vào cổ anh.
Rồi anh đã phải sống như cả thế kỉ để mà quên em. Nhân viên, hợp đồng, họp hành, công tác…anh chỉ muốn vắt kiệt sức lực của bản thân với mục đích cứu lấy công ty…hay thật ra là cứu lấy trái tim mình….
Hải Anh vuốt tóc cô.
Cuối cùng thì pé Pi cũng thuộc về anh. Chỉ một chuyến công tác 2 tuần ngắn ngủi, anh lên kế hoạch đặt cặp nhẫn này và mong chờ được trở về cầu hôn em. Thế mà…
Phương Vy nức nở.
Em đã làm hỏng mọi thứ, đúng không anh? Em đau lắm, anh ơi. Chỉ nghĩ đến nỗi mất mát đó là em đã không kiềm được nước mắt của mình. Em cứ mơ về đứa trẻ ấy, nó có khuôn mặt giống anh, đôi mắt của anh, cái miệng của em…Nhưng rồi lúc tỉnh giấc,…nó rời bỏ em, môi vẫn mỉm cười dù em có gào lên trong đau khổ…
Anh hôn lên mắt cô, hứng những giọt lệ nóng hổi vừa trào ra.
Pé Pi à! Anh cũng đau như em vậy. Nhưng chúng ta không thể gặm nhấm nỗi buồn ấy mãi được…Có những kí ức phải nhớ để mà quên, phải quên để mà sống…
Họ nhìn nhau…nhẹ nhàng cho cảm xúc xen lẫn vào bầu không khí xung quanh.
Hải Anh nâng cơ thể Phương Vy sát vào khuôn ngực ấm áp của mình, cẩn thận cởi bỏ bộ váy ngủ trên người cô.
Phương Vy thả lỏng tâm trí, luồn bàn tay vào tóc anh.
“But if you wanna cry, cry on my…”
Tiếng cười khúc khích của Phương Vy vang lên.
- Hình như...lúc nào cũng có kẻ phá rối nhỉ?
Hải Anh nhăn mặt khi nhìn vào màn hình điện thoại “Khôi Vũ”.
- Fuck! Chết hay sao mà gọi tao giờ này hả? Mày có muốn…
Anh dừng lại, hơi biến sắc:
- Sao?...Được rồi, tao sẽ đến.
Phương Vy chớp chớp mắt.
- Lần này là ai tự tử vậy anh?
- Song Quỳnh sinh em bé rồi.
Trợn tròn mắt nhìn anh, cô không nói được gì hết, chỉ biết bất động để anh điều khiển bằng giọng nói hối hả.
Phương Vy…mẹ đỡ đầu…