Chương 53: Thổ Lộ.
Chiếc nhẫn lấp lánh rất giản dị theo cái cách mà Phương Vy nhận định. Ừ thì nó là loại bạc trắng, khắc chữ “A ♥V” một cách khéo léo ở bên trong và hạt kim cương nhỏ tô điểm bên ngoài. Không hiểu sao cái nhẫn cứ hút lấy ánh mắt của cô suốt quãng đường về nhà. Đại loại như nó liên tục thì thầm “nhìn nè, nhìn kĩ vô, tập trung vô”…
Về phần Hải Anh – người hạnh phúc nhất trong cái đám cưới vừa rồi cứ mỉm cười tự đắc khi nhận ra sự quan tâm một cách đặc biệt mà “vợ” anh dành cho chiếc nhẫn.
…………..
Phương Vy mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, ngồi dựa lưng vào gối xem thông tin trên laptop, sát khí tỏa ra khắp phòng.
Hải Anh bước ra khỏi bathroom, lau tóc thật khô, cơ thể vẫn còn ướt nước.
“Honey! Tính dùng nam nhân kế với em sao? Không dễ vậy đâu”.
Anh ngồi xuống giường, thì thầm vào tai cô.
- Vợ ơi?!
Phương Vy chẳng thèm chớp mắt.
- Vẫn chưa kí giấy mà, nhanh vậy?
Một nụ cười gian manh.
- Anh đã lo hết số giấy tờ rồi. Giờ thì em là của anh.
Cô nhướng mắt.
- À há?! Vậy là một lần nữa, tôi mắc kế của anh?!
Hải Anh cười lớn.
- Tại sao em lại nghĩ vậy, pé Pi?
Phương Vy thở ra một hơi dài.
- Thế thì tôi phải nghĩ khác sao? Từ cái ngày mà tôi quen anh, tôi biết mình đã trúng kế ái tình của anh rồi. Phải, tôi yêu anh hơn cả mọi thứ tôi có được. Anh là linh hồn, niềm tin sống duy nhất mà lúc đó tôi phải bám víu để mà sống. Tôi thua mà không biết mình thua.
Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh.
- Tôi biết, anh đã rất muốn phản ứng, muốn chạy lại bênh tôi sau cái tát trời giáng mà Đoan Thụy từng làm. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần tôi rời xa anh, đừng bao giờ có trong đầu một hy vọng nào về tình yêu giữa tôi và anh…biết đâu tương lai của tôi sẽ tốt hơn. Phải, một lần nữa, tôi thua anh cùng vô vàn nước mắt.
Hải Anh chờ đợi.
- Rồi thì tôi cũng đủ lớn để mà anh có thể đi tiếp cái kế hoạch của mình. Anh tin rằng tôi sẽ chối bỏ anh, căm ghét anh đến tận xương tủy. Tiếc là không, tôi lỡ yêu anh nhiều hơn mình tưởng. Vậy nên, chỉ cần một câu nói “Anh yêu em”…tôi đã thật sự đầu hàng trước anh.
Phương Vy đượm buồn.
- Bất kì cuộc chơi nào cũng có sự trả giá. Kết hôn với Quốc Tuấn, sống những ngày tháng ray rứt,…thậm chí là chẳng thể làm một người vợ, người mẹ nữa. Mọi thứ, là vì điều gì, anh biết không Hải Anh?
Giọng nói đầm ấm vang lên.
- Vì em yêu anh.
Cô hất bàn tay đang để lên mặt mình, ngồi thẳng dậy.
- Vậy đấy! Thế mà anh lại nỡ làm thế với tôi sao? Đám cưới của mình mà tôi cũng không được biết, ngay cả một lời cầu hôn tôi cũng chẳng có. Chẳng lẽ những điều ấy không đáng để anh làm với tôi?!
Hải Anh ôm Phương Vy nhẹ nhàng.
- Anh xin lỗi!
Cơn sóng trong lòng cô dường như đã dịu xuống, chờ đợi…
- Anh không thể nói với em những điều này. Rằng anh đã phân vân, đắn đó khi nhận ra mình yêu em. Đúng, anh không thể phá hoại tương lai của em được, em còn nhỏ, còn con đường dài phía trước…rất dài. Yêu anh thì có lợi gì cho em?! Cuộc sống và nguyên tắc đã làm anh trở nên khô cứng, liệu em có chịu đựng và thông cảm cho anh không?
Cô nói to:
- Được, em…
- Để anh nói hết.
Vòng tay ấy siết chặt hơn.
- Nhìn em sóng đôi với Quốc Tuấn, máu nóng trong người của anh cứ tuôn trào ra ngoài một cách vô thức. Ừ thì em không còn là của anh, nhưng anh vẫn không muốn nhìn em yêu một thằng đàn ông như hắn. Anh đau xót lắm chứ.
Phương Vy khóc, cô rúc mặt vào cổ anh.
- Rồi anh đã phải sống như cả thế kỉ để mà quên em. Nhân viên, hợp đồng, họp hành, công tác…anh chỉ muốn vắt kiệt sức lực của bản thân với mục đích cứu lấy công ty…hay thật ra là cứu lấy trái tim mình….
Hải Anh vuốt tóc cô.
- Cuối cùng thì pé Pi cũng thuộc về anh. Chỉ một chuyến công tác 2 tuần ngắn ngủi, anh lên kế hoạch đặt cặp nhẫn này và mong chờ được trở về cầu hôn em. Thế mà…
Phương Vy nức nở.
- Em đã làm hỏng mọi thứ, đúng không anh? Em đau lắm, anh ơi. Chỉ nghĩ đến nỗi mất mát đó là em đã không kiềm được nước mắt của mình. Em cứ mơ về đứa trẻ ấy, nó có khuôn mặt giống anh, đôi mắt của anh, cái miệng của em…Nhưng rồi lúc tỉnh giấc,…nó rời bỏ em, môi vẫn mỉm cười dù em có gào lên trong đau khổ…
Anh hôn lên mắt cô, hứng những giọt lệ nóng hổi vừa trào ra.
- Pé Pi à! Anh cũng đau như em vậy. Nhưng chúng ta không thể gặm nhấm nỗi buồn ấy mãi được…Có những kí ức phải nhớ để mà quên, phải quên để mà sống…
Họ nhìn nhau…nhẹ nhàng cho cảm xúc xen lẫn vào bầu không khí xung quanh.
Hải Anh nâng cơ thể Phương Vy sát vào khuôn ngực ấm áp của mình, cẩn thận cởi bỏ bộ váy ngủ trên người cô.
Phương Vy thả lỏng tâm trí, luồn bàn tay vào tóc anh.
“But if you wanna cry, cry on my…”
Tiếng cười khúc khích của Phương Vy vang lên.
- Hình như...lúc nào cũng có kẻ phá rối nhỉ?
Hải Anh nhăn mặt khi nhìn vào màn hình điện thoại “Khôi Vũ”.
- Fuck! Chết hay sao mà gọi tao giờ này hả? Mày có muốn…
Anh dừng lại, hơi biến sắc:
- Sao?...Được rồi, tao sẽ đến.
Phương Vy chớp chớp mắt.
- Lần này là ai tự tử vậy anh?
- Song Quỳnh sinh em bé rồi.
Trợn tròn mắt nhìn anh, cô không nói được gì hết, chỉ biết bất động để anh điều khiển bằng giọng nói hối hả.
Phương Vy…mẹ đỡ đầu…
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 54: Life.
Vậy là mọi thứ đã quay về cái khuôn mẫu đúng với từng thứ. Không còn trở ngại, sóng gió hay điều gì nữa.
Công ty APPAT mở thêm 3 chi nhánh trên hai thành phố lớn, trở thành tập đoàn có khả năng vươn đến ngôi vị bá vương của Đông Nam Á. Một giám đốc bản lĩnh, sắc sảo sống hết nửa cuộc đời, trở thành người đàn ông mà cánh báo chí luôn khao khát được phỏng vấn, lăng xê. Đằng sau anh, người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt gây cảm tình, tỏa ra một màu sáng thu hút ánh nhìn xunh quanh. Họ là cặp đôi nổi tiếng trong ngành kinh doanh, là mối tình chêch lệch không ai dám mơ đến…là ngoại lệ duy nhất mà chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết rõ: để có được ngày hôm nay, cuộc sống chưa bao giờ biết khoan dung và công bằng
Tổng giám đốc: Nguyễn Huy Hải Anh.
Thư kí chuyên môn và Phu nhân : Trần Ngọc Phương Vy.
Song Quỳnh – Khôi Vũ đã có một đứa con trai kháu khỉnh, dễ thương. Họ cũng đang lên kế hoạch tổ chức cái đám cưới thật lớn và dĩ nhiên…chờ cơ hội quăng con cho vợ chồng Hải Anh rồi đi tuần trăng mật ở Hawaii vài tháng.
- Nè, cái gì cũng phải có cái giá chứ. Đâu phải muốn tao giúp là giúp đâu.
Hải Anh lên tiếng.
- Mày muốn cái gì?
- Đám cưới xong, về công ty của tao làm việc.
Khôi Vũ trao đứa con trên tay cho Song Quỳnh.
- Ừ, nếu mày muốn thì okie.
Phương Vy mỉm cười, nhìn ra cửa sổ…nơi những tia nắng lấp lánh đang nhảy múa trên sân.
-------------------------
Nằm trong vòng tay của Hải Anh, Phương Vy hỏi.
- Em vẫn còn một điều muốn biết.
- Sao?
Cô ngước nhìn anh.
- Hôm trước, em có thấy Đoan Thụy gọi phone cho anh…
Hải Anh siết chặt.
- Em biết à?
Phương Vy gật đầu.
- Ừhm, biết,…Cô ấy muốn gì ở anh?
- Vào công ty để làm việc…Phó Tổng giám đốc.
Im lặng…
- Anh không muốn cho Đoan Thụy vào công ty?
Hải Anh sửa lại.
- Không phải không muốn, mà là quá đáng. Anh khó xử lắm.
- Anh có muốn em giúp gì không?
- Cách em giúp hay nhất là hãy cùng chia sẻ với anh, ở bên anh những lúc anh gặp rắc rối và đừng né tránh khi Đoan Thụy gặp anh.
Phương Vy vào thẳng vấn đề.
- Vậy đêm qua, cô ấy phone anh có chuyện gì?
Hải Anh nói thật lòng.
- Giả vờ bệnh để gọi anh tới.
Phương Vy tròn mắt:
- Phải làm như vậy thật sao?
Cô lặng thinh suy nghĩ. Và hiểu điều đó rất dễ. Khi tuyệt vọng, người ta có thể nghĩ ra mọi cách để níu kéo, kể cả nói dối. Nhưng như vậy cũng đâu có kết quả.
Hải Anh giải thích:
- Anh chẳng ngạc nhiên khi thấy cô ấy trở nên như vậy. Đoan Thụy muốn làm em đau khổ.
- Hửm? Em có lỗi gì với cô ấy, chẳng phải em đã từng im lặng và nhường anh rồi đó sao?
Hải Anh nhăn mặt.
- Em thật dại dột khi đầu hàng kiểu đó. Vì sự lặng thinh của em mà Đoan Thụy không biết sợ và càng trở nên tự tin, muốn lấn lướt. Hiểu không?!
Phương Vy nhíu mày, đăm chiêu.
- Không phải em hèn nhát né tránh, em giành giật để làm gì khi 2 lần đối diện với Thụy, anh đều không yêu em hoặc em đã chẳng còn gì nữa. Anh nhớ không? Điều em muốn làm là chiếm lĩnh trái tim! Khi người ta yêu mình, tự nhiên người ta sẽ không nghĩ tới ai khác nữa.
Hải Anh nhìn cô chăm chú. Rồi nói như nhận xét:
- Anh không hiểu tại sao trước đây em lại phải trốn tránh Đoan Thụy. Luôn làm cho người khác ghét mình…
Luồn tay trong tóc cô, anh nói nhỏ:
- Trong khi em rất tuyệt.
Phương Vy hỉnh mũi.
- Cái gì tuyệt?
- Anh thích cảm giác có em bên cạnh.
- Em không hẳn là dễ chịu đâu nhé, sẽ có lúc em bắt anh phải nhịn em đấy.
- Cũng đâu có sao.
- Và vô cùng cứng rắn.
- Anh chấp nhận được.
Không nghe Phương Vy nói gì thêm, một lát sau anh hỏi lại.
- Còn gì nữa không?
- Còn nhiều lắm, rồi anh sẽ biết, nhưng em không hiền như anh tưởng đâu.
- Anh đã nói chấp nhận được hết mà.
- Không nổi nóng đấy nhé, anh mà quát em như lúc trước thì em sẽ làm cho anh hối hận.
Hải Anh bật cười với cách hăm dọa của cô. Rồi anh kề môi mình thật gần…
- Anh muốn…
Phương Vy đẩy nhẹ.
- Em hiểu rồi, nhưng không cho, anh tham lắm…
Hải Anh không trả lời nhưng vẫn cứ xiết cô vào người. Yêu nhau mấy năm, vậy mà đến bây giờ mới có được sự gần gũi thế này. Anh thấy nó quý báu và muốn sống thật hết mình cho Phương Vy.
Chưa bao giờ anh thấy yêu cô như lúc này.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 55: Dấu chấm cuối cùng.
Hải Anh đặt cái điện thoại xuống bàn, quay sang Phương Vy, cô cũng đang ngẩng đầu lên nhìn, chờ đợi.
- Thế nào anh?
- L.J đồng ý điều kiện của mình, lát nữa đại diện bên ấy sẽ đến ký hợp đồng, em chuẩn bị sẵn đi.
- Lát nữa à? Sao nhanh vậy?
- Ngày mai em và anh phải làm “vú em” dùm gia đình thằng Vũ rồi. Mà trong tuần này, họ chỉ rảnh ngày hôm nay thôi.
Phương Vy không nói gì thêm, cô xoay ghế lại phía máy, bắt đầu soạn tờ hợp đồng. Nhưng chưa kịp làm gì thì Hải Anh đã bước qua, ngồi ghé chân lên bàn cô. Phương Vy chớp mắt:
- Gì vậy anh?
Hải Anh nhìn cô:
- Thật không tưởng tượng nổi em và anh lại làm việc chung với nhau. Mỗi lần nhìn em anh vẫn còn thấy lạ.
- Lúc trước mình cũng từng như thế mà.
- Nhưng không ai chịu nhìn ai. Chính xác hơn là muốn….dù miễn cưỡng.
Phương Vy hất mặt.
- Bây giờ nếu anh cứ nhìn em tối ngày thì chẳng làm được gì đâu đấy, không phải em không thấy anh nhìn em, tại em làm lơ thôi.
Hải Anh bật cười. Anh cúi xuống, nâng mặt Phương Vy định hôn. Nhưng anh và cô chợt rời nhau khi cánh cửa bật mở. Cả hai nhìn ra, cùng sửng sốt.
Đoan Thụy cũng có vẻ chết sững, kinh ngạc. Rõ ràng cô không ngờ có Phương Vy ở đây. Và nhìn cách Phương Vy ngồi sau bàn, cô càng không ngờ Phương Vy thật sự trở lại làm việc. Hải Anh nói thật chứ không phải dọa.
Hải Anh cũng đã qua phút bất ngờ, cái cách xông vào phòng của Đoan Thụy làm anh thấy bực. Anh nói một cách nghiêm nghị.
- Vào phải gõ cửa chứ, em quên mất phép lịch sự à.
Đoan Thụy vẫn đứng yên, cố trấn tĩnh mình. Một lát sau, cô nói với chất giọng bình thường.
- Em muốn gặp anh một chút.
Và quay sang Phương Vy, giả vờ lịch sự:
- Xin lỗi, chúng tôi muốn nói chuyện riêng, phiền….em một chút.
Cô tiếp tục nhìn Hải Anh, xem sự có mặt của “phu nhân Tổng Giám Đốc” chẳng ra cái củ khoai.
- Mình ra quán café nói chuyện đi.
Hải Anh chưa kịp trả lời thì Phương Vy đã lên tiếng, giọng dứt khoát:
- Có chuyện gì thì chị cứ nói ở đây, hoặc chúng ta cùng xuống phòng khách của công ty. Tôi không đồng ý anh ấy nói chuyện ở quán café.
Hải Anh ngạc nhiên quay lại. Phải nói là phản ửng của Phương Vy làm anh thấy bất ngờ. Anh đã quá quen với sự lãnh đạm thường có ở cô nên chuyện này làm anh rất hào hứng. Rõ ràng là cô không phải hiền.
Đoan Thụy có cùng cảm giác, cũng như anh, cô đã quen với kiểu im lặng, nhường nhịn từ Phương Vy trước đây. Bây giờ chịu cảnh xen vào chuyện hai người, mà nhất là không chịu để Hải Anh gặp riêng mình, điều đó làm cô vừa quê vừa tức điên lên.
Trong một phút không kềm chế, Thụy khiêu khích:
- Lấy tư cách gì mà không cho anh ấy nói chuyện với tôi, bộ cô vào đây để quản lý anh ấy hả?
Phương Vy điềm nhiên:
- Đây là công ty của chồng tôi, tôi đến làm việc, mà nếu có quản lý chồng thì cũng là điều thường thôi, nhất là khi anh ấy bị một người phụ nữ khác quấy rầy.
- Cô…
Đoan Thụy tức lịm. Và dù cơn tức làm mờ lý trí, cô vẫn phải thừa nhận Phương Vy nói đúng. Có điều tức quá nên cô đâm ra nói ngang.
- Là vợ rồi có quyền cấm giao thiệp sao? Phải thoáng một chút chứ. Nếu chồng cô làm ăn với phụ nữ thì cô không cho à?
- Chị làm ăn gì với anh ấy vậy?
Hải Anh suýt phì cười bởi cách hỏi của Phương Vy. Nét mặt như vừa tò mò vừa có vẻ châm chích, biết cách hài hước thật.
Đoan Thụy hơi quê, nhưng cũng nói bừa:
- Chúng tôi cần giải quyết chuyện khác, cô thừa biết tôi và chồng cô có quan hệ ra sao mà, chẳng lẽ cô quên rồi?!
Hải Anh nhìn Phương Vy, sợ nỗi đau ấy dằn xé…Anh định mở miệng thì Phương Vy đã nói trước.
- Đáng lẽ chị phải giấu và lờ đi mới phải, khi chị nói câu đó, tôi có thể đánh ghen đấy. Chị phải biết bảo vệ mình chứ?
Đoan Thụy không thèm nói với Phương Vy nữa. Cô quay sang Hải Anh, nói như dọa.
- Em muốn nói chuyện với anh, nếu anh từ chối, anh sẽ hối hận suốt đời.
Hải Anh bước đến ghế sofa, khoát tay:
- Mời em, ngồi đây nói cũng được, em cần gì. Anh và Vy sẽ giúp em..
Tia giận dữ lóe lên trong mắt Thụy.
- Bây giờ anh thật sự trở mặt rồi phải không? Ngày trước ai hứa hẹn với em, anh đã hứa thì phải có trách nhiệm chứ, chẳng lẽ anh là người sở khanh sao?
- Những gì anh có lỗi anh đã nói với em rồi, em nhắc lại chuyện cũ làm gì, trừ khi em cố tình làm khó anh. Sao em không để anh nhẹ nhàng với em mà phải làm mọi thứ xáo tung lên?
- Em không cần biết, anh vắt chanh bỏ vỏ, dụ dỗ con gái người ta, em sẽ la lớn lên cho mọi người ở đây biết, giám đốc của họ là đồ sở khanh.
Hải Anh đập mạnh bàn.
- Đừng có quá đáng như vậy, em muốn gì?
Phương Vy bước đến đứng chắn giữa hai người.
- Em muốn nói chuyện riêng với Đoan Thụy một chút, anh có thể ra ngoài không?
Người thứ 3 gạt ngang:
- Tôi không cần nói chuyện với cô, người tôi muốn nói là anh ta.
Phương Vy trừng mắt:
- Chị chỉ có hai lựa chọn. Một là nói chuyện phải trái với tôi, hoặc là về, tôi không đồng ý cho chồng tôi nói chuyện riêng tư với người phụ nữ khác.
- Cô là cái gì mà ra lệnh cho tôi?
Phương Vy không thèm cãi.
- Còn nếu chị quậy ở đây, tôi sẽ gọi bảo vệ.
Hải Anh đứng dậy.
- Anh ra ngoài một lát, em tiếp Đoan Thụy dùm anh.
Tiếng cửa đóng lại. Cơn tức nghẹn của kẻ thứ 3 dâng lên, muốn la ầm ĩ nhưng không dám.
Còn lại hai người, Phương Vy nói một cách nhẹ nhàng mà cứng rắn ngấm ngầm.
- Chị đang tức vì không còn giữ được anh ấy, tôi hiểu cảm giác đó lắm, nhưng xét về lý trí, chị không có quyền hành động như vậy.
Đoan Thụy liếc tình địch một cái chứ không nói. Phương Vy cũng ghét đối thủ của mình nhưng cố không để lộ ra. Cô nói tiếp:
- Chị có hiểu tại sao lúc trước tôi luôn im lặng, nhường anh ấy cho chị không?
Đoan Thụy ngồi im.
- Chị có hiểu được sự đau khổ gọi là cuồng loạn không? Tôi đã trải qua những năm tháng cô đơn khi mà anh ấy đang hạnh phúc với chị. Tôi đã có những đêm thức trắng nhớ về anh ấy. Tôi nói chuyện đó không phải để kể khổ, chỉ nhắc cho chị hiểu tôi cũng đã từng chịu đựng ghê gớm, hơn cả chị…vì tôi không còn khả năng làm mẹ nữa.
Một dòng cảm xúc thoáng qua làm căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Phương Vy nói tiếp, giọng cảnh cáo:
- Lúc đó tôi cam chịu, và nhường cho chị vì nghĩ anh sẽ có tương lai tốt hơn nếu ở bên chị.
- Còn bây giờ, cô nghĩ Hải Anh sẽ chấp nhận…
- Tôi không nghĩ, mà là có thật. Hải Anh nói đúng, cái gì qua rồi thì phải cho qua…Cũng như trái tim mỗi người chỉ có một chỗ, người này đến thì người kia sẽ đi. Và chị đã đi khỏi từ rất lâu rồi…đứng tìm cách níu kéo nữa.
Đoan Thụy cười nhạt:
- Nói nghe dễ quá nhỉ?
Phương Vy không nhịn được, cô nói đanh thép:
- Tôi không muốn tranh luận với chị, nhưng lấy tư cách là vợ, tôi cấm chị tìm chồng tôi, nếu chị cố ý phá hoại chúng tôi, tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết.
Đoan Thụy quát lên:
- Đừng có dọa.
Phương Vy cũng nói như hét:
- Không dọa, mà sẽ làm thật.
- Đồ đê tiện.
- Chỉ với câu đó thôi, chị cũng đáng để tôi kiện chị rồi, nhưng tôi sẽ không làm vậy trừ khi bị dồn vào đường cùng.
Đoan Thụy cười gằn:
- Anh ta đã phũ phãng như vậy thì phải trả giá.
- Thế chị định sẽ làm gì? Bỏ bao nhiêu thời gian và công sức nữa để quấy rối anh ấy sao? Làm vậy chị sẽ chỉ nhận được sự chán ghét, chị có nghĩ thế không?
- Có thể, nhưng anh ta không dễ dàng rũ bỏ tôi được, tôi sẽ không để yên cho các người hạnh phúc đâu.
Phương Vy phải cố gắng lắm mới giữ nổi bình tĩnh.
- Làm vậy coi chừng chị mất hết tất cả đấy.
- Tôi không cần, còn gì đâu mà giữ chứ?
- Chị còn, đó là gia đình, danh dự và tương lai của chị. Rồi chị cũng tìm được hạnh phúc thật sự cho mình.
Ngừng lại đôi chút, Phương Vy nheo mắt như suy nghĩ:
- Trong cuộc sống, chưa chắc có ai không vấp ngã, vấn đề là giải quyết thế nào thôi. Nếu tôi là chị, tôi sẽ cố vượt qua nỗi đau của mình, rồi tìm một hạnh phúc khác.
- Rất tiếc tôi không phải là cô. Tôi vẫn cứ làm cái gì tôi muốn, thử xem các người làm gì được tôi.
Phương Vy dằn từng tiếng.
- Chị hãy ngừng lại đi, đừng làm gì cả. Rồi mọi chuyện sẽ lắng lại thôi.
Đoan Thụy đứng dậy, khinh khỉnh.
- Đừng có dạy khôn.
Rồi như một cơn kích động không điểm dừng, người phụ nữ bỏ đi.
Hải Anh đang đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô. Từ nãy giờ anh đã nghe hai người nói chuyện, Đoan Thụy biết như thế. Cô nhìn thẳng vào anh, cười khẩy:
- Anh để cho vợ nói chuyện với em chứ không thèm trực tiếp đối diện, đó là cách né tránh của anh đó hả?
Hải Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại như quan sát….
- Thất vọng nếu không muốn nói là ghê tởm về em.
Câu nói kết thúc mọi tình yêu, thậm chí là chút tình nghĩa còn sót lại. Đoan Thụy bỏ đi nhanh về phía thang máy, ngực phập phồng và tay chân run rẩy.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét