Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 15


Chương 41: Đánh Mất.
Tiếng gõ cửa làm Quốc Tuấn rời mắt khỏi màn hình.
- Thưa giám đốc, Hải Anh bên công ty APPAT muốn gặp.
Anh đứng dậy, mở cửa phòng và gật đầu để cô thư kí đưa khách vào phòng.
Khi cả hai cùng nhìn nhau, họ có linh cảm về một cuộc nói chuyện thỏa thuận không mấy dễ dàng gì.
- Tôi không muốn vòng vo. Anh đến đây chắc không vì công việc?
Hải Anh đốt thuốc, anh thản nhiên.
- Thẳng thắn lắm.Vậy tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Là đàn ông với nhau, tôi biết anh cũng yêu Phương Vy như tôi. Nhưng…
- Tình yêu đó không đủ làm cô ấy hạnh phúc chứ gì? Anh và Phương Vy xem ra rất hợp nhau cả về suy nghĩ lẫn tính cách.
Quốc Tuấn trừng mắt.
- Thế thì sao? Cô ấy đang là của tôi, và mong anh đừng nói những lời vô ích.
Hải Anh cứng rắn.
- Tôi không cầu xin ai buông tha cho Phương Vy. Con bé đủ sức mạnh để rời khỏi một thằng nhóc như anh.
Quốc Tuấn định lên tiếng thì bị Hải Anh chặn lại.
- Nửa cuộc đời để đứng vững trên mọi thứ, anh nghĩ mình đủ tư cách để nói với tôi như vậy sao? Cứ cho là tôi không đáng tôn trọng, nhưng nếu anh không làm nổi việc “nể mặt người lớn tuổi hơn mình” thì còn đáng để bảo vệ người phụ nữ của mình không? Tôi lấy tư cách là chú của Phương Vy để cảnh cáo anh thì trăm cái mạng anh cũng chẳng đủ để làm tôi hài lòng đâu.
Âm điệu mạnh mẽ, răn đe và hăm dọa có “tổ chức”. Quốc Tuấn biết mình đã nghĩ sai một nước cờ, và may cho anh là đối thủ không…hay chính xác hơn là chưa bao h mất tỉnh táo trong cuộc chơi này. Tự ái làm anh nóng vội.
- Anh đến đây chắc không phải chỉ để mang dao đâm tôi chứ?!
Hải Anh nhếch mép, anh ngã người ra sau.
- Dĩ nhiên, tôi không có thói quen giết người chiến sĩ từ sau lưng.
Quốc Tuấn im lặng.
- Phương Vy đã từng là của anh, là một viên ngọc mà anh lấy được từ tay tôi. Nhưng cách anh chăm sóc viên ngọc ấy làm kẻ như tôi bất bình quá. Liệu nếu tôi muốn lấy lại viên ngọc ấy…thì sao?
- Có kẻ nào sở hữu món đồ quý lại mỉm cười khi bị một tên trộm hăm he sẽ lấy đi ngay trước mắt mình không?
- Anh hiểu vấn đề rồi đấy. Tôi sẽ là tên trộm ấy, và tốt nhất là anh nên mỉm cười trước điều đó. Vì tôi không đủ kiên nhẫn để anh gây thêm đau khổ cho con bé. 
Hai tia nhìn chạm nhau, ván cờ đã có được cái kết thúc. 
Hải Anh bỏ về sau lời nóii lơ lửng nhiều ẩn ý. Quốc Tuấn chỉ còn một quân cờ sắp thuộc về đối thủ….
------------------------------
Phương Vy lên công ty, nộp đơn xin nghỉ việc. 
“cộc cộc…”
- Vào đi.
Quốc Tuấn xoay người lại, anh không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Một chút giận dữ lóe lên trong tia mắt ấy.
- Em đến để xin nghỉ việc. 
Phương Vy hơi xanh xao, bộ cánh màu hồng không đủ tươi tắn cho thần sắc của cô khá hơn. 
- Sao em không chờ đến lúc ta gặp nhau ở tòa rồi đưa cho anh luôn 1 lần? Như vậy sẽ đỡ gặp mặt nhau đấy.
Biết Quốc Tuấn thầm trách mình, cô nhẹ nhàng.
- Em xin lỗi. Hôn nhân như vậy là đủ. Yêu là cho và nhận, nhưng cả em và anh chưa ai cho ai điều gì thì thứ nhận lại cũng không thể có. Giải thoát cho nhau không phải là cách tốt nhất sao?
Tiếng đập bàn vang lên.
- Em tưởng tôi mù hả Phương Vy? Em tưởng tôi không biết chuyến du lịch của 2 người ở Nha Trang sao? Bao nhiêu ngày tháng ở bên tôi, cuối cùng em cũng đã có một động lực giúp em thoát khỏi tôi. Phải không? 
Phương Vy chóng mặt, cô ngồi xuống ghế thở dốc.
- Đừng cay nghiệt như chính em là kẻ tội đồ duy nhất. Ngay từ đầu, anh đến với em không phải là tình yêu. Phải, em thừa nhận mình lợi dụng để cứu lấy Hải Anh lúc đó. Nhưng cũng chỉ là lẽ thường thôi…anh đã ép em phải chọn con đường này mà. 
- Tại sao? Tại sao không từ chối tôi ngay lúc đó đi. Tại sao lừa dối tôi? Tôi đã cảnh cáo em.
Quốc Tuấn tiến đến, dằn mạnh đôi vai cô.
- Tôi không thích bị lừa dối! Không bao giờ.
Một cơn sóng gợn lên ở cổ, Phương Vy gục người xuống, thở dốc.
- Umm…
Rồi cô bỏ chạy vào toilet, nôn thốc nôn tháo trông thật tội nghiệp.
Đột nhiên, Quốc Tuấn cười to.
- Haha, cưới em hơn 1 năm, tôi ước ao sao giữa chúng ta sẽ có vài đứa con xinh xắn, mái ấm gia đình làm tôi thấy tương lai sao đẹp quá. Bây giờ, em đã mang thai…
Phương Vy ngẩng người dậy. 
- Nhưng là của thằng đàn ông khác chứ không phải tôi. 
Cô dựa lưng vào tường, môi mấp máy điều gì mơ hồ.
Quốc Tuấn kéo tay Phương Vy ra khỏi đó, xô mạnh xuống sofa.
- Sao? Giờ em thử nói tôi nghe, đó là con ai?
Phương Vy hoảng loạn, cô run rẩy lo sợ.
- Em…em…
- Sợ đến mức không nói nổi tên của cha đứa bé sao? 
Không còn giữ được bình tĩnh, Quốc Tuấn đập mạnh người cô vào bức tường lạnh toát, gầm lên.
- Nói…nói ngay!
Phương Vy ôm gọn bờ vai của mình.
- Em xin anh! Hãy bình tĩnh lại.
Tiếng cô nhân viên bên ngoài vọng vào.
- Giám đốc?! Có chuyện gì không ạ?
Tiếng hét lại vang lên.
- Cút hết đi.
Và anh quay sang Phương Vy.
- Nói ngay, nếu không tôi sẽ giết em, ngay bây giờ.
Cái hình ảnh đêm tân hôn ngày nào hiện về, một Quốc Tuấn hung bạo đến khiếp sợ. 
- Em…e..
Rồi cô gục người xuống, môi tái nhợt hẳn đi.
Một tay nâng vai Phương Vy, Quốc Tuấn lay mạnh.
- Tỉnh lại đi. Em vẫn chưa nói cho tôi nghe….
Một dòng máu chảy dài trên đôi chân thon trắng làm cơn tức giận của người đàn ông biến mất. Anh lùi người,…tay run run bấm số điện thoại.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 42: Cơn Đau Sau Cùng.
Bệnh viện Quốc Tế.
Quốc Tuấn dựa lưng vào tường. Anh hối hận vì mình đã không bình tĩnh hơn để giải quyết vấn đề. Nếu đó là con anh…nếu anh là người cha đáng chết nhất trên thế giới này….Cầu mong cho Phương Vy đừng gặp điều gì hết.

Băng ca chuyển Phương Vy ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt cô tái hẳn đi.
Quốc Tuấn quay sang bác sĩ. Đôi mắt chờ đợi.
- Cô ấy sẽ sang phòng mổ. Anh và tôi cần kí 1 số giấy tờ.
Nỗi lo lắng không làm anh giữ được phong thái của mình.
- Xúc động mạnh khiến cô ấy bị động thai. Bản chất đã có màng tử cung mỏng. Anh biết cô ấy có thai mấy tháng chưa?
Quốc Tuấn lắc đầu.
- Chưa.
- Tử cung cô ấy có 1 vết xước nhẹ. Hình như anh và cô ấy vẫn còn sinh hoạt vợ chồng cách đây vài tuần phải không?
Anh nhớ đến cái đêm ấy.
- Đúng, cô ấy nói đau khi tôi...
Bác sĩ đưa cho anh 1 tờ giấy, giọng nói hơi run.
- Đó là lí do đấy. Cô ấy mang thai hơn 1 tháng rồi, thai non nhưng do stress và thể trạng yếu nên rất dễ tổn thương. Mất máu khá nhiều, tôi buộc lòng phải nạo bỏ thai, nếu không sẽ gây nhiễm trùng. Anh kí vào đây.
Quốc Tuấn giương mắt nhìn, tay anh làm theo như một phản xạ.
………..
Song Quỳnh chạy đến bệnh viện, đang có thai nhưng xem ra rất vội vã. Vừa thấy bóng dáng Quốc Tuấn, cô đã đi lại thật nhanh. 
- Anh….còn là người không chứ?
Không gian xung quanh dường như dừng lại.
- Phương Vy đã chịu quá nhiều đau khổ, con bé nợ anh cái gì mà sao anh tàn nhẫn thế?! 
Quốc Tuấn thở hắt, anh lửng lơ.
- Nếu chồng cô có đứa con với người phụ nữ khác, cô có đủ bình tĩnh không?
Song Quỳnh khựng lại, điều gì đó làm cô thông cảm cho anh hơn. 
-… Phương Vy ở phòng nào?
Anh ngồi xuống, dùng đôi tay vuốt mặt.
- Đang ở trong phòng mổ.
- Nó bị gì sao?
Quốc Tuấn nghẹn giọng.
- Động thai. Màng tử cung mỏng nên không giữ được đứa nhỏ.
Song Quỳnh gần như gào lên.
- Chết tiệt. Nếu không phải vì anh từng là chồng của nó, tôi đã giết anh rồi. 
Và không đợi xem phản ứng của Quốc Tuấn thế nào, cô hăm dọa.
- Chờ xem cái mạng anh ra sao khi Hải Anh biết chuyện.
Nói xong, cô bấm số điện thoại…
--------------------------------
Song Quỳnh ngồi bên giường, chờ cơ thể Phương Vy tan dần thuốc mê sẽ tìm cách thông báo sự thật. Nhưng cứ nghĩ đến niềm hạnh phúc sắp làm mẹ của mình, cô thấy nhói lên nỗi đau cho Phương Vy. Kết tinh của tình yêu, liệu nhỏ bạn thân của cô sẽ đón nhận điều này thế nào? Nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhỏ giọt trên đôi bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của Phương Vy.
Quỳnh đứng dậy, bước ra ngoài, cô đóng cửa phòng lại và nhìn thấy Quốc Tuấn đang dựa lưng vào tường ở phía đối diện. Anh ta ngẩng đầu, có vẻ như đau khổ đến đáng thương. Nhưng Quỳnh thì không cảm nhận gì hết, cô bước đến, vung tay lên cao.
“Bốp”
- Cái tát này, tôi thay cho Phương Vy!
“Bốp”
- Cái đây là dành cho đứa cháu của tôi!
“…”.
Song Quỳnh trợn mắt, cái đấm vừa rồi không phải của cô. Bầu bì cũng đâu có đủ sức làm trò đó cơ chứ?! Cô quay lại.
- Anh Vũ?
- Tao đã nói với mày điều gì hả Tuấn? Tao sẽ không can dự vào chuyện của mày, nhưng ngay cả tư cách là thằng đàn ông, mày cũng không thể làm nổi sao? 
Vừa nói, anh vừa nắm áo Quốc Tuấn kéo dậy, đôi mắt đầy lửa hận.
- Đó là con mày đấy, mày có hiểu không hả?
- Nếu không phải, thì sao?
Quốc Tuấn hất đầu, anh chùi vệt máu ở mép miệng.
- Chúng tôi … luôn dùng biện pháp. 
Khôi Vũ nới lỏng cơ thể, lùi vài bước.
Song Quỳnh nắm tay anh, cô trấn tĩnh.
- Đừng nóng vội. Chúng ta phải chờ Phương Vy tỉnh lại đã.
Họ quay lưng đi vào phòng. Chỉ còn lại Quốc Tuấn đang đứng giữa hành lang bệnh viện, đôi mắt anh hình như trong suốt màu của nước.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 43: Trốn tránh.
Hải Anh mở cửa phòng, cơn đau tê tái trong lòng anh cứ dâng lên vô thức. Phương Vy của anh đang nằm đó, trên giường bệnh, cô đơn và yếu đuối. 
Khôi Vũ đặt tay lên vai anh.
- Con pé vừa tỉnh dậy lúc nãy, nhưng lại ngủ thiếp đi rồi.
Phương Vy xanh xao quá.
- Bác sĩ nói sao?
- Thì cũng chỉ những cái linh tinh, vớ vẩn về y học, nhưng tao nghĩ ý lão đó muốn nói là con pé không thể…có con sau này.
Hải Anh hôn lên trán Phương Vy – cô vẫn còn đang say giấc, đồng thời quay sang Khôi Vũ.
- Sao con pé xanh xao vậy?
Khôi Vũ bực bội, cách Hải Anh hỏi cứ như anh là tội phạm còn thằng bạn chí cốt là tòa án, cuộc nói chuyện trở thành hỏi cung. 
- Thì chắc là mất sức. Mà mày đừng có hỏi tao kiểu đó, tao có phải vú em của Phương Vy đâu.
Nói xong, anh đứng dậy.
- Thôi, tao biến đây.
Và chợt nhớ lại một điều, anh lừng khừng đôi chút.
- Tao biết mày yêu Phương Vy, nếu có thể, mày hãy….
Hải Anh gằn giọng.
- Tao sẽ không gây chuyện với Quốc Tuấn, mày khỏi lo.
Tiếng cửa đóng lại sau lưng, tạo ra không gian riêng cho hai người. Giờ đây, anh mới thật sự được nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc ngày nào. Khao khát được nghe giọng nói của Phương Vy, được nhìn thấy nét sinh động rạng rỡ của của cô làm tim anh đau nhói. Anh cầm lấy tay cô, đặt môi mình vào đó với hy vọng sẽ mở được đôi mắt đang khép lại kia.
Hải Anh chỉ sợ Phương Vy không vượt qua nổi, sẽ quá đau khổ trước một thực tế khác, rằng cô đã mất khả năng làm mẹ suốt đời. Liệu anh có còn đủ khả năng đem hạnh phúc đến cho cô, che chở cho cô sau này chăng? 
-------------------------------
Mỗi ngày, Hải Anh đều đến thăm Phương Vy sau khi đã sắp xếp mọi việc trên công ty. Lúc đó cũng đã gần tối, mặt trời không còn ban tặng ánh sáng nữa. Người ở bên cạnh cô thường xuyên nhất là Song Quỳnh, và ai cũng nhận thức rõ ràng một điều: Phương Vy luôn “tránh” Hải Anh. 
Khi anh đến, cô luôn tìm mọi cách để có thể ngủ hay đơn giản chỉ là nhắm mắt lại. Nhưng khi anh bận hay đến trễ hơn mọi ngày, đôi mắt Phương Vy cứ dáo dác nhìn ra cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó. 
Một lần như vậy, Song Quỳnh liền bắt bẻ:
- Nếu mày thật sự chờ Hải Anh, sao không chịu nói chuyện với anh ấy?
Phương Vy hơi đỏ mặt, cô đánh trống lảng.
- Khi nào thì bác sĩ cho tao về.
Lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cô, Song Quỳnh đành trả lời.
- 2 ngày nữa. Chắc mày cũng không muốn ở trong này lâu, đúng không?
Giọng cô nghe thật buồn.
- Ừ…trong này cô đơn quá.
- Vậy mày muốn về đâu?
Phương Vy chớp mắt.
- Về…nhà.
- Nhà nào?... Ý tao là…
Tiếng cửa mở như một cây kéo cắt đứt sợi dây cảm xúc trong phòng. Phương Vy vội vàng nằm xuống, trốn tránh cái nhìn của Hải Anh.
- Anh đến rồi hả? Tụi em đang nói chuyện về việc Phương Vy sẽ ở đâu sau khi xuất viện đó.
“Song Quỳnh! Tao mà ngồi dậy được là mày không còn cái mạng về nhà đâu” – Cô rủa thầm.
Hải Anh ngồi xuống ghế, anh cầm lấy tay Phương Vy, hơi ấm như lan tỏa khắp cơ thể.
- Dĩ nhiên là nhà anh rồi. Như vậy sẽ tiện hơn. 
Song Quỳnh háo hức như người sắp được về là chính mình.
- Thế à! Vậy thì em sẽ chuẩn bị quần áo mới cho Phương Vy nhé. Hành lí của con pé em làm…mất rồi.
Phương Vy mở hé mắt, trợn tròn nhìn về phía tri kỉ của mình.
“Mày đùa hả? Tao vẫn để ở nhà Quốc Tuấn mà?”
Vẫn làm như không có chuyện gì, Quỳnh tiếp tục cái nghề “đạo diễn” của mình.
- Em sẽ mua luôn những đồ dùng dành cho nó rồi sẽ mang đến nhà anh sau, okie? Em đảm bảo Phương Vy sẽ rất thích.
“Phải, rất thích được đập vào cái mặt mày đó, bạn bè kiểu gì tốt quá vậy?”
Hải Anh cố nén lại, không cho mình bật ra tiếng cười khi nhìn thấy đôi mắt nổi lửa của Phương Vy. Dù vẫn chưa nói chuyện và gần gũi được với cô, nhưng anh tin…ngày mai sẽ là một ngày mới.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét