Chương 25: Ngộ nhận.
Đoan Thụy đón anh bằng một nụ hôn nồng nàn, nhưng đáp lại chỉ là sự hững hờ của Hải Anh. Cô rời môi anh, chờ đợi một câu giải thích.
- Anh mệt lắm. Anh muốn vào bathroom một chút.
Đoan Thụy nhận ra ánh mắt sầu não đó, cô nhạy cảm khi biết chắc chắn anh vừa gặp lại một kí ức khó quên. Đã 3 năm rồi, cô vẫn chưa quên cái ngày mà mình nghe lời người bạn, giả vờ có thai để níu giữ anh, lấy cớ xua đuổi Phương Vy. Sau đó tạo dựng 1 tai nạn để mất đi đứa con đó với niềm tin Hải Anh sẽ thương yêu cô nhiều hơn. Và hình như nó thật sự có tác dụng…
Tiếng nước chảy róc rách tạo nên những âm thanh cắn xé suy nghĩ của Hải Anh. Cái hình ảnh Phương Vy đau khổ khi nhận ra anh, rồi đôi mắt ngân ngấn nước lúc nhìn vào anh. Tất cả…làm trái tim anh đau nhói. Anh đã từng hứa với bản thân sẽ bảo vệ cho pé Pi được hạnh phúc dưới sự che chở của mình. Bây giờ, chính anh lại là người làm cô đau khổ…
- Hải Anh!
Đoan Thụy lặng lẽ ôm anh từ đằng sau, cả người cô tỏa ra hơi nóng dễ chịu. Nếu là lúc trước, Hải Anh sẽ quay lại, ôm lấy Đoan Thụy và yêu cô hơn bất kì điều gì. Nhưng bây giờ, trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh Phương Vy với nỗi buồn sâu thẳm.
Khẽ lách người thoát khỏi vòng tay đó, anh đanh giọng:
-Anh không thích. Đừng làm phiền anh, hôm nay anh rất mệt.
Lại một lần nữa Đoan Thụy đứng lặng lẽ trong sự xấu hổ, cô đ ơn. Cô đã làm gì sai chứ, cô đã từng đối xử không tốt với anh bao giờ? Tại sao tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự trách nhiệm mà thôi?

---------------------------------------------------
Từ sau cái đêm party C.K, Phương Vy thường hay ưu tư, cô thả hồn đâu đó cả giờ đồng hồ rồi chợt đỏ mặt khi ai hỏi đến. Đôi khi đang bàn về dự án mới cùng Quốc Tuấn, Phương Vy lại cứ nhìn đi đâu đó, anh gọi tên cô mấy lần mới tập trung lại.
Hôm nay cũng thế, đang nói về hợp đồng của L.V, Phương Vy bỗng suy nghĩ điều gì đó thật đăm chiêu.
- Phương Vy?...Phương Vy!
Cô vội trả lời, gò má ửng hồng lên.
- Dạ?
Quốc Tuấn chau mày nhìn cô như muốn hỏi lí do tại sao. Phương Vy ấp úng…
- Em…xin lỗi! Mình tiếp tục nhé.
- Thôi, dẹp đi. Tiếp tục với cái bộ dạng này thì làm được gì chứ.
Phương Vy im lặng, cô không dám trả lời vì biết có nói gì cũng vô ích. Bản thân cô còn không hiểu tại sao đôi lúc cứ thơ thẩn như thế nữa.
Quốc Tuấn dịu dàng hỏi thăm.
- Em có chuyện gì, đúng không?
Phương Vy lắc đầu nhanh, cô phủ định.
- Không, không có, thật đấy.
Quốc Tuấn nheo mắt, anh không tin.
- Anh muốn em coi anh như một người bạn thân, kể với anh, được không?
Phương Vy chợt im lặng, cô…run người.
- ….
Quốc Tuấn tin Phương Vy sẽ nói, anh im lặng chờ đợi.
- Em và Hải Anh ngày xưa từng có một mối quan hệ rất đặc biệt. Em và…anh ấy không xưng hô như anh và em. Em gọi anh ấy là…chú. Em yêu…người ta. Và trong những gì mà em biết…anh ấy không có bạn gái. Cái ngày em quyết định sẽ đi du học là ngày người ta sắp thành cha. Và gián tiếp, em trở thành một kẻ dụ dỗ chồng người khác. Em tự hứa với mình sẽ trở về với địa vị và hình ảnh mới hơn. Em cũng nung nấu lòng trả thù…chỉ là để quên đi những tình cảm cũ. Hôm đi party, em gặp lại anh ấy…anh ấy cố gắng giải thích…hay đơn giản chỉ là muốn…nói 1 điều gì đó. Em nghĩ là mình đã quá…lạnh lùng chăng? Em không biết nữa…em có nên nghe anh ấy nói điều gì không?
Những điều cô vừa nói như những lời tâm tình nhẹ nhàng, sâu lắng. Quốc Tuấn thấy sự đau đớn…buồn bã, thậm chí là đắn đo trong âm điệu lời kể. Hầu như…tất cả chỉ như 1 cơn bão nhẹ lướt qua lúc này. Anh muốn mình là người dẹp tan cơn bão đó, anh muốn Phương Vy sẽ là của anh.
- Anh không thể bắt em theo ý mình được. Nhưng nếu anh là em, có lẽ anh sẽ không nghe bất kì điều gì hết. Em biết đấy, anh ấy đã có bạn gái, thậm chí em cũng hok biết chính xác là anh ấy đã có con chưa. Em còn vương vấn tình cảm đó, đúng không?... Hãy có quyết định đúng. Anh tin ở em.
Phương Vy ngước mặt lên nhìn Quốc Tuấn. Cái giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng kia làm cô thấy thoải mái vô cùng. Còn mong gì hơn những điều như thế ở một người đàn ông chứ.
- Cảm ơn anh! Em sẽ suy nghĩ thật kĩ về lời khuyên đó. Bây giờ, mình tiếp tục công việc nhé, em không muốn anh mất nhiều thời gian vì em đâu.
Quốc Tuấn sẵn sàng mất cả cuộc đời vì Phương Vy, chỉ là cô không hề biết điều đó, hay là cố tình không biết?! Anh không rõ, chỉ nhận ra trong đôi mắt long lanh kia không có hình ảnh của anh hiện hữu. Quốc Tuấn thấy buồn, anh nghe tim mình rung động từ khi gặp Phương Vy, từ cái nụ cười duyên và ánh mắt có hồn. Anh – sẽ không chịu thua điều gì với Hải Anh.
Phương Vy vẫn ngây thơ, cô không biết cuộc đời của mình bây giờ sẽ gắn liền với nhiều biến đổi lớn trong tình cảm. 

--------------------------------------------------------------
Hải Anh không ngủ được dù đã nằm trên giường sớm hơn Đoan Thụy. Anh trở mình, chịu đựng sự cắn rứt trong lương tâm. Anh đang yêu ai? Anh đang cần ai? Hải Anh không biết, anh chưa dám sống thật với trái tim mình 1 ngày nào. Anh quá nguyên tắc, và sự độc đoán đó gò bó anh với Đoan Thụy suốt 3 năm qua. Cũng không thể trách bản thân như vậy, nếu đứa con của anh không biến mất thì giờ đây, anh đã có 1 gia đình mà anh muốn. Anh cũng tin mình sẽ quên Phương Vy, nhưng điều đó khá khó. Người con gái đặc biệt ấy có 1 sức hút kì lạ, cả cái cách ra đi của cô cũng để lại trong anh 1 hoài niệm. Làm sao anh quên được chứ?
Đoan Thụy xoay người, cô ôm lấy Hải Anh, thở thật nặng nề. Anh mỉm cười cay đắng? Đâu là tình yêu thật sự mà anh muốn? Anh đã gần 30 tuổi rồi, anh nên chọn người phụ nữ cũng có suy nghĩ giống anh hay một cô gái trẻ tuổi còn một tương lai huy hoàng.
Hải Anh đứng dậy, anh bước ra ban công, đốt những điếu thuốc như tìm cho mình sự cân bằng. Anh nghiện thuốc lá 10 năm rồi, mỗi khi có những vấn đề khó nghĩ trong cuộc sống, anh sẽ tìm đến cái cay cay, nồng nồng của thuốc lá. Hải Anh bật cười, anh nhớ khuôn mặt nhăn nhó của Phương Vy khi phát hiện anh nghiện thuốc.
- Chú cứ hút mãi như vậy, sẽ bị bệnh đấy. Vả lại, con không thích mùi khói. Chú…ra ngoài đi.
“Pé Pi của anh. Anh có nên buông tha em không? Vì điều đó sẽ tốt cho em…cho Đoan Thụy…và anh sẽ là người thiệt thòi sao?”.