Đoan Thụy đón anh bằng một nụ hôn nồng nàn, nhưng đáp lại chỉ là sự hững hờ của Hải Anh. Cô rời môi anh, chờ đợi một câu giải thích.
Chương 25: Ngộ nhận.
- Anh mệt lắm. Anh muốn vào bathroom một chút.
Đoan Thụy nhận ra ánh mắt sầu não đó, cô nhạy cảm khi biết chắc chắn anh vừa gặp lại một kí ức khó quên. Đã 3 năm rồi, cô vẫn chưa quên cái ngày mà mình nghe lời người bạn, giả vờ có thai để níu giữ anh, lấy cớ xua đuổi Phương Vy. Sau đó tạo dựng 1 tai nạn để mất đi đứa con đó với niềm tin Hải Anh sẽ thương yêu cô nhiều hơn. Và hình như nó thật sự có tác dụng…
Tiếng nước chảy róc rách tạo nên những âm thanh cắn xé suy nghĩ của Hải Anh. Cái hình ảnh Phương Vy đau khổ khi nhận ra anh, rồi đôi mắt ngân ngấn nước lúc nhìn vào anh. Tất cả…làm trái tim anh đau nhói. Anh đã từng hứa với bản thân sẽ bảo vệ cho pé Pi được hạnh phúc dưới sự che chở của mình. Bây giờ, chính anh lại là người làm cô đau khổ…
- Hải Anh!
Đoan Thụy lặng lẽ ôm anh từ đằng sau, cả người cô tỏa ra hơi nóng dễ chịu. Nếu là lúc trước, Hải Anh sẽ quay lại, ôm lấy Đoan Thụy và yêu cô hơn bất kì điều gì. Nhưng bây giờ, trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh Phương Vy với nỗi buồn sâu thẳm.
Khẽ lách người thoát khỏi vòng tay đó, anh đanh giọng:
-Anh không thích. Đừng làm phiền anh, hôm nay anh rất mệt.
Lại một lần nữa Đoan Thụy đứng lặng lẽ trong sự xấu hổ, cô đ ơn. Cô đã làm gì sai chứ, cô đã từng đối xử không tốt với anh bao giờ? Tại sao tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự trách nhiệm mà thôi?
Từ sau cái đêm party C.K, Phương Vy thường hay ưu tư, cô thả hồn đâu đó cả giờ đồng hồ rồi chợt đỏ mặt khi ai hỏi đến. Đôi khi đang bàn về dự án mới cùng Quốc Tuấn, Phương Vy lại cứ nhìn đi đâu đó, anh gọi tên cô mấy lần mới tập trung lại.---------------------------------------------------
Hôm nay cũng thế, đang nói về hợp đồng của L.V, Phương Vy bỗng suy nghĩ điều gì đó thật đăm chiêu.
- Phương Vy?...Phương Vy!
Cô vội trả lời, gò má ửng hồng lên.
- Dạ?
Quốc Tuấn chau mày nhìn cô như muốn hỏi lí do tại sao. Phương Vy ấp úng…
- Em…xin lỗi! Mình tiếp tục nhé.
- Thôi, dẹp đi. Tiếp tục với cái bộ dạng này thì làm được gì chứ.
Phương Vy im lặng, cô không dám trả lời vì biết có nói gì cũng vô ích. Bản thân cô còn không hiểu tại sao đôi lúc cứ thơ thẩn như thế nữa.
Quốc Tuấn dịu dàng hỏi thăm.
- Em có chuyện gì, đúng không?
Phương Vy lắc đầu nhanh, cô phủ định.
- Không, không có, thật đấy.
Quốc Tuấn nheo mắt, anh không tin.
- Anh muốn em coi anh như một người bạn thân, kể với anh, được không?
Phương Vy chợt im lặng, cô…run người.
- ….
Quốc Tuấn tin Phương Vy sẽ nói, anh im lặng chờ đợi.
- Em và Hải Anh ngày xưa từng có một mối quan hệ rất đặc biệt. Em và…anh ấy không xưng hô như anh và em. Em gọi anh ấy là…chú. Em yêu…người ta. Và trong những gì mà em biết…anh ấy không có bạn gái. Cái ngày em quyết định sẽ đi du học là ngày người ta sắp thành cha. Và gián tiếp, em trở thành một kẻ dụ dỗ chồng người khác. Em tự hứa với mình sẽ trở về với địa vị và hình ảnh mới hơn. Em cũng nung nấu lòng trả thù…chỉ là để quên đi những tình cảm cũ. Hôm đi party, em gặp lại anh ấy…anh ấy cố gắng giải thích…hay đơn giản chỉ là muốn…nói 1 điều gì đó. Em nghĩ là mình đã quá…lạnh lùng chăng? Em không biết nữa…em có nên nghe anh ấy nói điều gì không?
Những điều cô vừa nói như những lời tâm tình nhẹ nhàng, sâu lắng. Quốc Tuấn thấy sự đau đớn…buồn bã, thậm chí là đắn đo trong âm điệu lời kể. Hầu như…tất cả chỉ như 1 cơn bão nhẹ lướt qua lúc này. Anh muốn mình là người dẹp tan cơn bão đó, anh muốn Phương Vy sẽ là của anh.
- Anh không thể bắt em theo ý mình được. Nhưng nếu anh là em, có lẽ anh sẽ không nghe bất kì điều gì hết. Em biết đấy, anh ấy đã có bạn gái, thậm chí em cũng hok biết chính xác là anh ấy đã có con chưa. Em còn vương vấn tình cảm đó, đúng không?... Hãy có quyết định đúng. Anh tin ở em.
Phương Vy ngước mặt lên nhìn Quốc Tuấn. Cái giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng kia làm cô thấy thoải mái vô cùng. Còn mong gì hơn những điều như thế ở một người đàn ông chứ.
- Cảm ơn anh! Em sẽ suy nghĩ thật kĩ về lời khuyên đó. Bây giờ, mình tiếp tục công việc nhé, em không muốn anh mất nhiều thời gian vì em đâu.
Quốc Tuấn sẵn sàng mất cả cuộc đời vì Phương Vy, chỉ là cô không hề biết điều đó, hay là cố tình không biết?! Anh không rõ, chỉ nhận ra trong đôi mắt long lanh kia không có hình ảnh của anh hiện hữu. Quốc Tuấn thấy buồn, anh nghe tim mình rung động từ khi gặp Phương Vy, từ cái nụ cười duyên và ánh mắt có hồn. Anh – sẽ không chịu thua điều gì với Hải Anh.
Phương Vy vẫn ngây thơ, cô không biết cuộc đời của mình bây giờ sẽ gắn liền với nhiều biến đổi lớn trong tình cảm.
--------------------------------------------------------------Hải Anh không ngủ được dù đã nằm trên giường sớm hơn Đoan Thụy. Anh trở mình, chịu đựng sự cắn rứt trong lương tâm. Anh đang yêu ai? Anh đang cần ai? Hải Anh không biết, anh chưa dám sống thật với trái tim mình 1 ngày nào. Anh quá nguyên tắc, và sự độc đoán đó gò bó anh với Đoan Thụy suốt 3 năm qua. Cũng không thể trách bản thân như vậy, nếu đứa con của anh không biến mất thì giờ đây, anh đã có 1 gia đình mà anh muốn. Anh cũng tin mình sẽ quên Phương Vy, nhưng điều đó khá khó. Người con gái đặc biệt ấy có 1 sức hút kì lạ, cả cái cách ra đi của cô cũng để lại trong anh 1 hoài niệm. Làm sao anh quên được chứ?
Đoan Thụy xoay người, cô ôm lấy Hải Anh, thở thật nặng nề. Anh mỉm cười cay đắng? Đâu là tình yêu thật sự mà anh muốn? Anh đã gần 30 tuổi rồi, anh nên chọn người phụ nữ cũng có suy nghĩ giống anh hay một cô gái trẻ tuổi còn một tương lai huy hoàng.
Hải Anh đứng dậy, anh bước ra ban công, đốt những điếu thuốc như tìm cho mình sự cân bằng. Anh nghiện thuốc lá 10 năm rồi, mỗi khi có những vấn đề khó nghĩ trong cuộc sống, anh sẽ tìm đến cái cay cay, nồng nồng của thuốc lá. Hải Anh bật cười, anh nhớ khuôn mặt nhăn nhó của Phương Vy khi phát hiện anh nghiện thuốc.
- Chú cứ hút mãi như vậy, sẽ bị bệnh đấy. Vả lại, con không thích mùi khói. Chú…ra ngoài đi.
“Pé Pi của anh. Anh có nên buông tha em không? Vì điều đó sẽ tốt cho em…cho Đoan Thụy…và anh sẽ là người thiệt thòi sao?”.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 26: Duyên nợ.
- À, chắc là ở công ty. – Cô thầm nhủ.
Đó là những tài liệu để soạn hợp đồng, không có thì làm sao ngày mai đi gặp đối tác được. Nghĩ là làm, cô cởi bỏ cái váy ngủ của mình, thay vào một cái quần short với kiểu áo cổ lọ tay dài màu trắng. Nhìn Phương Vy trẻ trung, đầy quyến rũ với những đường cong hiện lên rõ nét. Chỉ mang trong người vài chục ngàn và cái điện thoại. Phương Vy leo lên chiếc Ariblack của mình và phóng như bay đến công ty.
-------------------------------------------------
---------------------------------------------------
“Cạch…cạch”.
Xe nổ lốp.
- Chết tiệt! Giờ này còn ai sửa xe chứ, 10h hơn rồi.
Phương Vy dắt bộ, sự nặng nề của cái xe làm cô thấm mệt, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Đến ngã tư, cô dừng lại…thở dốc.
Hải Anh giảm ga, bóp thắng khi thấy đèn đỏ. Lúc này, anh đã cởi bỏ những cái nút áo đầu tiên trên áo sơ mi của mình, xắn tay áo cao lên khủy. Bất giác, anh nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của một cô gái trẻ bên đường.
- Phương Vy!?
Nghe gọi tên mình, cô quay lại.
- Hửm?
Sau một giây nhận ra nhau, cả hai liền cất giọng:
- Sao anh/ em lại ở đây?
Phương Vy xấu hổ, cô đẩy cái xe về phía trước, cố tình làm lơ sự tình cờ đó. Hải Anh xuống xe, anh chặn tay lái của Phương Vy, dò hỏi.
- Xe em bị xì lốp?
Phương Vy xìu giọng.
- Phải, anh biết thì làm ơn tránh ra, tôi phải đẩy cái xe này về nhà.
Hải Anh bật cười, anh khoái trá.
- Nè. Xe tay ga chứ không phải xe đạp, em định đẩy nó đến khi nào?
- Không phải chuyện của anh, đừng quan tâm đến.
Vẫn chưa bỏ cuộc, Hải Anh nháy mắt.
- Đừng bướng bỉnh như con nít, được chứ? Khuya, thân gái 1 mình là không ổn. Có muốn mình là mồi cho đám sâu bọ không hả?
Dù không muốn, nhưng Phương Vy công nhận điều anh vừa nói là đúng. Cô mím môi suy nghĩ, và hơi nghiêng đầu tò mò.
- Vậy giờ làm sao? Tôi đâu thể quăng cái xe ở đây được.
Hải Anh ngó quanh. Bên kia là Khách Sạn.
- Qua bên đó gửi xe đi. Rồi nghỉ ở đó 1 đêm, mai anh sẽ đến đón em đi làm.
Phương Vy gật đầu, không cần suy nghĩ. Cô đã mỏi nhừ đôi chân và cánh tay, bây giờ một cái giường êm ái là quá hạnh phúc rồi.
………..
Căn phòng không đẹp. Phải thôi, chỉ là khách sạn thường, đâu có giống những khách sạn 4, 5 sao cơ chứ? Nhưng cái giường này đã quá đi mất.
Phương Vy ngã lưng xuống gối, cô thở thật mạnh.
- Mệt quá đi mất!
Hải Anh để lại cái laptop trong túi xách của mình trên bàn.
- Pé Pi dùng đi, anh sẽ đón vào sáng mai.
Vừa định đóng cửa phòng, Phương Vy đã nhảy bổ ra, cô nắm tay anh lại.
- Nè, ở đây là chỗ lạ, tôi… không ở 1 mình được.
Hải Anh đoán ra điều cô muốn nói, nhưng vẫn giả ngây.
- Thì sao?
Phương Vy ấp úng:
- Thì…nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, biết làm sao?
- Haha, ý em là muốn anh ở lại?! - Hải Anh nheo mắt.
Phương Vy gật đầu, đỏ mặt. Cô không muốn mình là đứa con gái…vô ý tứ, nhưng mà hoàn cảnh này…biết sao bây giờ.
Hải Anh gật đầu.
- Okie!
Phương Vy liền ra điều kiện.
- Anh nằm dưới đất nhé?!
- Cái gì? Anh là chó canh nhà sao mà nằm dưới đất?
Phương Vy hét lên:
- Chẳng lẽ nằm chung giường?
Hải Anh suy nghĩ, thấy cũng không sai. Anh không sợ điều gì, chỉ ngán nếu mình không kìm chế được bản thân, có lẽ sẽ làm tổn hại Phương Vy.
- Ừ, sao cũng được.
Phương Vy chớp mắt như đồng ý. Cô bước đến cái bàn gần đó, mở laptop và bắt đầu làm việc trong khi Hải Anh cởi bỏ bộ quần áo trên người rồi bước vào bathroom.
----------------------------------
- Oáp…
Cô che miệng ngáp. Mệt thật! Ngồi suốt 3 tiếng rồi, mỏi mắt mà còn mỏi lưng nữa chứ.
Hải Anh cũng không ngủ, anh chờ Phương Vy xong việc rồi sẽ chớp mắt sau. Vậy mà cô lại lâu quá, không lẽ công ty PAAI lại có nhiều hợp đồng như vậy sao? Mà nếu có nhiều thì cũng đâu cần phải hoàn thành trong 1 đêm?
Anh ngồi dậy, mở đầu câu chuyện bằng 1 câu hỏi:
- Công việc nhiều vậy à?
Phương Vy bối rối, cô gật đầu.
- Ưm…cũng nhiều.
Hải Anh ngồi lên giường, lộ ra bờ vai rộng và những cơ bắp của mình.
- Em thay đổi nhiều. Nhưng bản chất bên trong vẫn vậy. Nói dối với ai thì được, với anh là vô tác dụng nhé, cô bé?!
Phương Vy thấy cơn tự ái dồn lên đầu, cô muốn xoay lại, hét vào mặt anh rằng “tưởng mình hiểu biết nhiều lắm sao?”, nhưng nỗi sợ đã cản lại.
- … Anh nghĩ sao cũng được.
Hải Anh tiến lại gần cô thật nhanh, nhìn vào màn hình trước khi Phương Vy kịp tắt đi trang web game mini của mình.
- Thì ra em làm việc bằng cách chơi game, hay đấy.
Phương Vy không kìm chế được cơn giận, cô đóng mạnh cái laptop của Hải Anh để trả thù. Không sai, chủ của cái laptop liền suýt xoa.
- Ouu…Đâu cần mạnh tay như vậy chứ, pé Pi.
- Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó. – Phương Vy hét lên.
Hải Anh dựa lưng vào ghế.
- Tại sao?
Phương Vy đỏ mặt khi thấy vẻ quyến rũ hiện lên trong đôi mắt anh. Ánh đèn ngủ không đủ tối để che dấu nét tự nhiên kia.
- … Không thích! Vậy thôi.
Hải Anh khá phấn khích khi thấy đôi má ửng hồng của Phương Vy. Cơ thể anh bỗng rực lên khao khát được yêu người con gái trước mặt. Anh vội phủi tay.
- Thôi, ngủ đi.
Nói xong, anh bước ra ban công, không quên lấy trong túi hộp thuốc lá đã vơi đi một nửa.
Phương Vy đột nhiên cản lại.
- Đừng hút thuốc nữa…
Hải Anh chau mày, anh thở mạnh.
- Em mệt rồi đấy, ngủ đi.
Phương Vy vẫn bướng bỉnh.
- Tôi sẽ ngủ…Anh đừng hút, okie?
Hải Anh nhướng mắt, anh cười nửa miệng thật gian trá.
- Cái gì cũng có cái giá của nó.
Phương Vy chớp mắt, cô hạ giọng.
- Sao? Anh muốn gì?
Hải Anh trả lời theo suy nghĩ.
- Anh muốn hỏi em một số chuyện, và em sẽ trả lời những câu hỏi của anh. Thật thành thật, được chứ?
Phương Vy thở nhẹ, mừng vì cái giá cho việc này không “đắt” như cô nghĩ.
- Okie.
Hải Anh ngồi xuống ghế, còn Phương Vy dựa lưng vào thành giường, kéo chăn che lại đôi chân dài trắng nõn.
- Em mới 19t, sao không tiếp tục học tiến sĩ?
Phương Vy hơi nghiêng đầu.
- Tốt nghiệp với bằng đại học trong tay sớm hơn những đồng lứa, tôi không thích phải gò bó mình trong ghế nhà trường nữa.
Hải Anh mỉm cười, anh nheo mắt:
- Em làm thư kí cho Quốc Tuấn bao lâu rồi?
- 3 tháng rồi.
Anh tiếp tục tra tấn.
- Công việc thế nào?
- Cũng không có gì khó khăn. Vẫn chỉ là…
Rồi tất cả cứ xoay quanh công việc, không ai dám đá động đến chuyện đời tư của mình. Ai cũng cảm thấy…nó quá nhiều vết thương và nỗi đau. Cuộc nói chuyện kéo dài gần 30’, tiếng cười vui vẻ bắt đầu xen lẫn sau mỗi câu nói làm cả hai thấy gần lại nhau hơn. Chủ đề công việc kết thúc, Phương Vy chợt lên tiếng.
- Tôi hỏi anh…1 câu được không?
- Ừhm, sao?
Cô cảm giác thật nghẹn nơi cổ họng.
- Anh và Đoan Thụy khi nào…tiến đến hôn nhân?!
Hải Anh im lặng, khuôn mặt anh hơi căng thẳng. Phương Vy liền bào chữa cho câu hỏi của mình.
- Ý tôi là…cả hai cũng đã có một người con rồi, không lẽ…?
- Chẳng có con cái gì đâu.
Phương Vy mắt tròn mắt dẹt.
- Hả? Chẳng phải 2 năm trước, cô ấy có thai sao?
Hải Anh khàn giọng.
- Mất rồi.
Phương Vy thấy không gian xung quanh chợt lạnh lẽo, cô đơn. Có một nỗi xót xa…thương cảm dâng lên trong lòng.
- Tôi xin lỗi. Vậy anh và cô ấy đã chia tay rồi à?
Hải Anh ngước nhìn Phương Vy, đôi mắt thật cảm xúc.
- Em muốn anh trả lời thế nào?!
Phương Vy im lặng vài giây, cô khẽ lắc đầu, giọng lạc đi.
- Khỏi đi. Tôi mệt rồi. Chúc anh ngủ ngon.
Kéo chăn qua đầu, Phương Vy khẽ đánh rơi giọt nước mắt. Tim cô quặn lại vì vết thương cũ…
Hải Anh không nói gì hơn, anh cũng nằm xuống chỗ dành cho mình, cố gắng nhắm mắt để quên đi tất cả. Lòng anh bây giờ thật rối rắm…
Buổi nói chuyện kết thúc với những giọt nước mắt lặng lẽ của Phương Vy và sự cắn rứt của Hải Anh. Ông trời muốn trêu ngươi họ…hay muốn họ nhận ra chân lý của mối tình này?
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 27: Sau cơn mưa, trời lại…ấm áp.
- Ưm…
Phương Vy xoay người, cô cuộn tròn trong chăn.
Hải Anh nhăn mặt, anh đứng dậy, nghe điện thoại theo quán tính.
- Alô?
- Sao giờ này chưa tới? Mọi người đang…
- Lát gọi lại nhé. Hôm nay là chủ nhật mà.
Nói xong, anh tắt nguồn và vứt cái điện thoại Nokia 5610 lên bàn, gục xuống giường vì quá mệt.
….
14.47 PM.
“But if you wanna cry, cry on my shoulder. If you need someone, who cares for you…”
Hải Anh ngồi dậy, anh nghe máy với giọng ngái ngủ.
- Alô?
- Mày đi đâu từ sáng đến giờ vậy hả? Tại sao máy mày mất sóng hoài thế? Mày đang ở đâu?
Anh khàn giọng, cố gắng mở mắt để nhìn xung quanh.
- Khách sạn.
Khôi Vũ gầm lên:
- Chết tiệt, giờ này mà còn gái gú sao? Mày muốn tao giết mày không?
Hải Anh ngáp dài.
- Dù sao cũng trễ rồi…mày xử lí đi nhé. Tao…gái gú tiếp đây.
Anh tắt máy trước khi kịp nghe điều gì thêm, dĩ nhiên là không quên tắt nguồn. Anh tự hỏi mình có bị mất trí không, vì hình như anh nhớ mình đã tắt nguồn điện thoại trước đó rồi.
Hải Anh nhận ra điều gì, anh quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Phương Vy khi ngủ. Cô không đẹp, cái mũi không cao nhưng rất thon gọn, khóe mắt có đuôi, đôi môi đỏ mọng, và sắc sảo với cặp chân mày lá liễu. Nếu xét về cái riêng, cô hoàn hảo. Nhưng nhìn bao quát lại, nó không tạo nên 1 nét đẹp toàn mỹ, mà là một sự cuốn hút đến từng chi tiết. Hải Anh đưa tay vuốt những lọn tóc bướng bỉnh không chịu nằm yên, khuôn mặt hồng hào đầy sức sống của Phương Vy làm anh thấy thời gian như ngừng lại.
- Ưm…
Cô khẽ run người vì hơi lạnh trong phòng.
Hải Anh phì cười, anh kéo chăn cho cô rồi vào bathroom thư giãn bằng nước nóng với hy vọng sẽ tỉnh táo hơn.
……
Khi anh bước ra, Phương Vy vẫn còn ngủ, cô say sưa mơ mộng như 1 đứa trẻ suốt 10 tiếng đồng hồ mà không muốn tỉnh dậy. Nghĩ đó đến, Hải Anh lại muốn giấc mơ ấy có hiện diện anh.
- Ưm…Quốc Tuấn, cảm ơn anh nhé…!
Phương Vy nói mớ, và câu nói đó khiến Hải Anh không còn giữ được bình tĩnh, anh chồm lại gần cô, thở mạnh.
- Pé Pi…dậy đi.
- Hì hì…lát nữa đi mà.
Hải Anh lay người cô.
- Nè, mơ mộng gì nữa hả? Dậy mau.
Phương Vy hất tay anh ra, cô trở mình phàn nàn.
- Khổ quá, đợi xíu nữa đi.
Hải Anh nổi nóng, anh cuối xuống cổ Phương Vy…
Cô mở mắt ra, choàng tỉnh vì cái cảm giác ở cổ.
- Nè, tránh ra.
Dĩ nhiên là anh sẽ tránh…
- Tỉnh rồi à, sao không mơ tiếp đi.
Phương Vy hét lớn.
- Anh điên à, sao lại làm cái trò…ngu xuẩn đó. Anh đâu phải ma cà rồng, bệnh hả?
Cũng đang lên cơn tức giận, anh nổi khùng.
- Ăn nói cho cẩn thận đấy?!
Phương Vy nóng đầu, cô tay vào gối.
- Thì sao? Nói đúng cũng không cho nói à? Tôi có quyền, hiểu chưa?
Hải Anh lật lọng.
- Quyền gì? Quyền cái khỉ gì mà mà nhỏ tuổi hơn lại xưng tôi? Quyền gì mà mắng xối xả vào mặt người khác?
Phương Vy cãi bướng:
- Anh thì sao? Lấy quyền gì mà dám…
Hải Anh nhướng mắt khi thấy cô nghẹn lời.
- Sao? Nói tiếp đi, ngưng giữa chừng vậy?
Không thấy cô trả lời, anh tiếp tục.
- Đừng tưởng mình hơn ai mà xưng tôi. Anh nhịn em, vì nghĩ em sẽ thay đổi. Nhưng em vẫn chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sữa, chẳng thể làm được gì.
Chạm đến tự ái, Phương Vy liền gào lên.
- Nè nè, cái gì mà con nít miệng hôi sữa hả? Tôi không phải là cái thứ đó.
- Thế à? Chứng minh đi?
Phương Vy ngậm miệng, cô thất thế trước những câu hỏi ngược ngạo mà Hải Anh đặt ra.
- Không nói được thì nhận đi. Còn muốn người khác xem mình là người lớn thì phải biết lịch sự, xưng hô cho đúng cách. Đừng để kẻ đối diện thấy khó chịu. Hiểu không?
Cô gật đầu theo quán tính, cuối đầu cam chịu.
Hải Anh không nói nữa, anh vuốt tóc cô, dịu giọng:
- Em đi tắm đi, rồi sẽ đi ăn.
Phương Vy không trả lời, cô đứng lên, đi thẳng vào bathroom, đóng cửa thật mạnh để đánh tiếng. Hải Anh dư biết cô muốn tỏ thái độ gì, nhưng anh hả? Không có tác dụng rồi!
----------------------------------------------
-------------------------------------------------
Hải Anh biết chứ, nhưng anh không có nguyên tắc đó trong đầu. Thấy cô cứ chậm chạp trước chén súp, Hải Anh đành mở lời.
- Nè, pé Pi!
Phương Vy không lên tiếng, cô hất mặt làm lơ.
Hải Anh nói thầm.
- Đúng là con nít.
Anh hắng giọng.
- Xin lỗi người đẹp, được chưa? Ăn dùm đi, nhõng nhẽo hoài.
Phương Vy hỉnh mũi, cô không nói gì nhưng cũng chịu ăn. Và Hải Anh dám cá là cô đang cười thầm trong bụng, đắc thắng vì công sức nhịn nhục nãy giờ đã được đền đáp.
….
Hải Anh dừng lại trước chung cư cao cấp Paradise.
- Cảm ơn.
Phương Vy mỉm cười khi bước xuống xe.
- Xe em anh đã đưa đi sửa. Tối nay họ sẽ đem về chung cư.
Không biết nói gì hơn nên cô đành cười trước khi nói lời chào.
- Bye.
Hải Anh lia mắt về phía cổ Phương Vy, nó đã được che bởi một lớp vải mỏng. Nhưng anh dám cá nó sẽ ẩn đỏ lên, anh không nghĩ Quốc Tuấn sẽ làm lơ với chi tiết ấy.
- Bye pé Pi.
Phương Vy chờ cho Hải Anh đi khuất rồi mới bước vào cửa…cô nhăn mặt rủa thầm.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét