Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 3


Chương 7: Thời Gian là Vàng
Lần đầu tiên trong công ty nhận nhân viên thực tập mà hoàn toàn không hề có bằng cấp. Đặc biệt hơn lại được chính tay giám đốc giới thiệu vào thì hầu hết ai cũng tò mò muốn biết mặt của cô nhân viên nhỏ tuổi nhất. Sau gần 1 tuần bàn tán, chờ đợi thì ngày mà mọi người hồi hộp cũng đến. 
Một cô bé có khuôn mặt thanh tú, mang phong cách của con nhà quý tộc bước vào thang máy. Phương Vy mặc một bộ đồ kín đáo nhưng rất bắt mắt với những đường cong được hiện rõ qua chiếc áo màu trắng, váy chấm gối đen tuyền. Hình như Phương Vy chỉ kết có hai màu đen và trắng nên hình ảnh trong mắt của mọi người về cô có cái gì đó ngây thơ, trẻ trung mà cũng đậm nét già dặn, sắc sảo.
Khi đến bàn tiếp tân trên lầu 10, Phương Vy mỉm cười dịu dàng.
- Chị ơi, cho em hỏi Hải Anh có trong văn phòng không?
- Em có hẹn với giám đốc không?
- Dạ có.
Trà Linh nheo mắt ghen tị với cái trả lời tự nhiên của Phương Vy, chưa ai dám gọi giám đốc bằng tên như thế cả. Cô nhấc máy lên, gọi vào phòng giám đốc với cái nhìn tia lửa hướng về Phương Vy.
“Cái công ty của hắn cũng bề thế đó chứ, nhưng còn xem coi cách hắn quản lí nhân viên ra sao đã”
- Giám đốc nói em vào phòng của giám đốc.
- Thank you.
Phương Vy gõ cửa, không định chờ câu trả lời. Cô mở chốt khóa bước vào, ngồi xuống ghế sofa.
Hải Anh cũng chẳng thấy lạ với hành động đó của Phương Vy nên anh không phản ứng. 
- Thấy thế nào?
- Không tệ. Nhưng có vẻ nhân viên của chú không ưa con.
- Kệ họ, con nên lo việc của mình đi.
Phương Vy gầm gừ:
- Đừng nghĩ mình lúc nào cũng hay.
Hải Anh không trả lời, anh đứng dậy đưa cho cô 1 tập hồ sơ và nói:
- Đọc hết đống tư liệu này, sau đó thảo một bản hợp đồng cho chú. Và sẵn tiện, số đo 3 vòng của con là bao nhiêu vậy?
- Hình như chú muốn âm mưu chuyện gì?!
- Đừng có lúc nào cũng nghĩ chú như một thằng “chip hôi” thế chứ.
Phương Vy nhún vai, cô không rời mắt khỏi xấp giấy khi trả lời:
- 85-62-90
Hải Anh không nói gì, anh chỉ suýt xoa rồi đi khỏi phòng thật lẹ. Phương Vy nghe thấy Trà Linh gật gù điều gì đó khi nói chuyện điện thoại với ai khác. Cô không quan tâm đến những âm thanh khác nữa, những con số trên giấy bắt đầu loạn lên và cần được sắp xếp.
Căn phòng giám đốc khép lại, Hải Anh khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình rồi bước nhanh chân đến thang máy gần đó. Trong đầu anh có gì thì chỉ mỗi mình anh biết. 
….
- Trà Linh, cô gọi cho tôi đến shop “T&Y”, lấy cho tôi 1 số quần áo công sở có màu trắng, đen. Số đo 3 vòng là 85-62-90. Nói với họ, tôi muốn tối nay sẽ xong và đưa đến công ty. Khi nào hàng đến, gọi cho tôi, đích thân tôi sẽ xuống lấy.
Cô gái tiếp tân lập tức nhấc điện thoại, thi hành lệnh mà giám đốc vừa giao một cách miễn cưỡng. Vì rõ ràng hơn ai hết, Trà Linh đủ thông minh để hiểu “món quà” này dành cho ai. 
Hải Anh phóng nhanh chân ra khỏi cửa công ty, ra hiệu cho bảo vệ lấy xe. Anh muốn có 1 buổi gặp mặt diễn ra đúng theo kế hoặch của mình. Nhưng trước hết, phải giúp “con bé” đang ở trên phòng anh nắm chắc những gì cần phải làm đã. Nói là làm, anh lấy điện thoại di động của mình ra bấm số. 
Thời gian dừng lại trong vài giây…
- Nếu không phải là chuyện chú sắp chết hoặc đang bị ai đó uy hiếp thì con sẽ không nghe.
Hải Anh bật cười lớn.
- Nhóc, chú muốn con chuẩn bị tinh thần thật kĩ.
Phương Vy nhăn mặt với những bản thống kê đầy số, cô nói với 1 chút khó chịu:
- Để làm 1 bản cáo phó hay di chúc sao?
- Con không thương thằng “chú già” này thì cũng bớt trù dập chút đi, nghe chú phân tích chứ.
- Okie, chú nói đi.
Hải Anh ngồi vào xe, tài xế đạp số và chiếc xe lăn bánh.
- Lát nữa, 11h. Công ty sẽ có 1 buổi gặp mặt với đối tác ở nước ngoài. Chú đã đọc hồ sơ của con, con có bằng TOEFL đúng hok?
- Ừhm!
- Đối tác muốn có 1 bản hợp đồng rõ ràng. Chú hy vọng con sẽ biết cách để làm 1 cái hợp đồng thật chi tiết và đẩy đủ.
Phương Vy hét lên:
- Hả? Chú đang đùa hay muốn con hạ đầu chịu thua? Chú dư biết đây là công việc đầu tiên của con, và con chưa từng làm những bản hợp đồng dạng như thế bao giờ, nhất là với 1 cuộc gặp mặt như vậy.
Hải Anh điềm tĩnh giải thích.
- Con có đủ quyền để có thể khai thác những gì con muốn trong công ty, làm thử đi, chú nghĩ con sẽ làm được.
Cô thầm vui trong đầu, thích thú với sự “tâng bốc” hiếm thấy ở hắn.
- Okie, con sẽ hok làm chú thất vọng.
- 10h30 chú đón con ở dưới cổng công ty.
Phương Vy cúp máy, phóng như bay đến bàn làm việc để khởi động computer. Sau đó, Phương Vy nhấc điện thoại trên bàn…
- Alô, Song Quỳnh hả? 15’ nữa tao ra quán café Đồng Dao. Mày có thể nhờ chú Đương, thư ký của ba mày ra giúp tao được không? 2 tiếng thôi, tao có nhiều vấn đề cần chú ấy tư vấn.
Giọng Song Quỳnh ngái ngủ:
- Mới có 8h sáng thôi mà, mày làm gì như bị chó rượt vậy?
Phương Vy vừa nghe phone, vừa send những thông tin qua email của cô.
- Dậy đi, ráng giúp tao nha Quỳnh. Tối tao giải thích với mày sau!
Cô nghe giọng nhỏ bạn thân hét vào tai nào là cô đã phá giấc ngủ của nó, làm hỏng 1 ngày thứ 2 đầu tuần của nó và quan trọng là cô luôn gây cho nó những phiền phức. Nhưng biết sao được, ngoài Quỳnh ra thì Phương Vy đâu biết nhờ ai chứ. 
- Được rồi, 15’ nữa ở Đồng Dao.
- Thanks!
Vừa kịp lúc thì máy báo email đã được gửi xong. Cô tắt màn hình, cầm nhanh cái laptop để gần đó bỏ vào túi xách và nhanh chóng rời khỏi văn phòng. 
Phương Vy đang vội nên cô không để ý lắm đến người đứng chờ thang máy dưới tầng trệt. Một sự va chạm nhanh khiến cho người đối diện phải nhăn mặt lại, nhưng có lẽ vì cảm nhận được sự bận rộn của Phương Vy nên người đàn ông trẻ tuổi không thể trách cô được. Vả lại, hình như ở cô bé lúc nãy có cái gì đó rất đặc biệt.
Khôi Vũ nhún vai, anh bước vào thang máy, bấm số 10...Cửa thang máy đóng lại.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 8: Phong Cách
10h30
Phương Vy vừa kịp cảm ơn rồi lấy từ tay Trà Linh bản in hợp đồng và chạy nhanh ra cửa, nơi có 1 chiếc xe hơi Mec màu trắng đang chờ. Cô mỉm cười thật tươi với giám đốc của mình. Hải Anh mở cửa lịch sự:
- Chào mừng con đến với thế giới khốc liệt của chú.
Khi xe lăn bánh, Phương Vy liền chỉnh lại câu nói ban nãy.
- Đừng nghĩ cái gì cũng là của mình.
- Không nhất thiết phải nghĩ như vậy, trên thực tế thì chú đang nắm trong tay thế giới của chú.
Phương Vy phì cười.
- Tự tin như chú, con chỉ mới gặp lần đầu tiên.
Hải Anh bông lơn:
- Dĩ nhiên, chú đâu thể giống mấy đứa chip hôi khác được.
Cafe ARO.
Phương Vy đã chứng tỏ cho những đối tác thấy rõ 1 điều nổi bật: cô rất có khiếu nói chuyện và biết cách dẫn câu chuyện theo đúng đề tài mà cô muốn. Bất kì 1 giám đốc nào cũng muốn có người thư kí như vậy, nhất là khi Phương Vy khá thạo tiếng Anh. 
Hải Anh không xem qua bản hợp đồng cho đến tận giây phút đưa cho đôi tác. Với anh, sự thành công của buổi gặp mặt mới quyết định chính xác khả năng của Phương Vy. Và phán đoán của anh không sai, Phương Vy thật sự có tài, rất dễ nắm bắt công việc. Khách hàng khá hài lòng với bản hợp đồng chi tiết cũng như những điều lệ trong đó. Hải Anh dư biết Phương Vy đã thêm thắt vào bản hợp đồng những điều khoản mới để chứng minh cho đối tác nhìn rõ phần lợi thuộc về ai. Nhưng anh tin, tạm thời là trong lúc này, Phương Vy biết quyết định nào có lợi cho mình hơn.
Phương Vy mỉm cười duyên, ngọt giọng:
- Các anh có thể xem qua bản hợp đồng này sau cũng được. Bản thân tôi biết việc quyết định kí kết hợp tác với một công ty nào cũng cần có sự cân nhắc và đảm bảo. Nếu có bất cứ điều gì thắc mắc, tôi sẽ giải đáp cho anh chị.
Hải Anh im lặng theo dõi phản ứng của khách.
- Bản hợp đồng thật tuyệt vời. Đúng như cô gái đây nói, với bất kì một quyết định hợp tác nào cũng cần phải suy nghĩ thật kĩ để đưa đến kết quả thật hợp lí thì cần thời gian. Nhưng chúng tôi rất hài lòng với những gì cô gái trẻ đây đã nói, chúng tôi sẽ ký ngay vào ngày mai ở công ty anh. 
Đôi mắt anh dịu đi, thay vào đó là nụ cười hài lòng.
- Không có gì! Ngày mai, 9h sáng chúng tôi sẽ chờ mọi người trong phòng họp.
Phương Vy thích chí trong lòng, cô để lộ ra điều đó ra trong đôi mắt lấp lánh niềm vui. Một đôi mắt đẹp.
- Cô gái, cô bao nhiêu tuổi rồi, tôi nhìn cô vẫn còn rất trẻ?!
Hải Anh nhanh miệng:
- Cô bé chỉ là một thư ký thực tập.
- Tôi nghĩ anh hẳn phải rất tin vào tài năng của cô gái này mới có thể thoải mái giao cho cô ấy 1 công việc khá quan trọng, phải không?
Phương Vy lắng nghe, chờ được lọt tai 1 câu đồng tình từ anh.
- Tôi tin vào phán đoán của mình hơn.
Hải Anh biết Phương Vy sẽ thất vọng khi nghe anh nói như vậy. Nhưng tính anh vẫn thế, anh không muốn khen bất kì ai câu nào hay đồng ý với ai đó rằng họ có tài hay có khả năng. Ngoài suy nghĩ của sự phán đoán, anh không muốn mình phải trả lời những câu hỏi như vậy.
- Cô gái có 1 ông sếp nghiêm khắc như vậy, có khó chịu không?
Phương Vy trả lời thông minh:
- Một ông sếp nghiêm khắc sẽ có những nhân viên tài năng.
Hải Anh, 1 lần nữa phải thầm khẳng định: Phương Vy thật sự rất khác với những người con gái anh đã gặp, khác hoàn toàn.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Chương 9: Sự trở về của 1 người.

- Vì đây là vi phạm lần đầu nên chú sẽ không trách con. Dù những điều khoản đó hok làm tổn hại đến công ty nhưng con không thể tự điều chỉnh như vậy. Nếu đối tác biết được những điều khoản được thêm thắt vào đã được ưu tiên sẵn trong hợp đồng thì đó sẽ là con đường thất bại lớn nhất đấy.
Dù biết mình sai, nhưng cô hok chịu nổi những lời nặng nhẹ của Hải Anh. Phương Vy xông thẳng vào văn phòng và ngồi phịch xuống sofa mà hok để ý một người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc chăm chú nhìn mình. 
Cô hét lên:
- Nếu đã tin tưởng con để nhờ vả thì chú đừng có mở miệng nói như thế.
Hải Anh vừa bước vào phòng đã nghe những âm vang chói tai, anh liền lia mắt về khuôn mặt giận dữ của “cô thư ký thực tập”.
- Con đừng quên mình là ai và đang ở đâu. Dẹp bỏ tự ái của mình đi, con đã sai và cho dù là con có đúng, thì chú cũng là sếp của con.
Phương Vy đứng bật dậy, cô trừng mắt:
- Đừng tưởng con giống như nhân viên của chú. Nếu con thích, con sẽ không làm nữa.
Hải Anh cao giọng:
- Được, mời con! Chú không cần 1 nhân viên bốc đồng, xốc nổi như con.
- Chú…!
Một giọng nói vang lên, đánh thức tâm trí của 2 người.
- Diễn viên quá nhập tâm! Bravo!
Hải Anh hok quay phắt đầu lại như Phương Vy, anh ngồi xuống ghế trường kỷ và đốt thuốc.
- Mày có cần phải nói thế hok?
Phương Vy hơi đỏ mặt, cô cảm giác như nãy h mình đã bị theo dõi mà hok hề hay biết. 
- Xin lỗi, nhưng anh…
- Trợ lý của chú, Khôi Vũ. 
Hải Anh nhanh miệng giải thích.
Cô mỉm cười, cố gắng tỏ ra thân thiện:
- Ồ,…chào…chú!?
Khôi Vũ lắc đầu, anh tự nhiên:
- Cứ gọi là anh cho thoải mái.
- Okie, em…cũng muốn gọi vậy.
Cuộc đối thoại dừng ngay lúc đó vì Hải Anh đã cắt ngang bằng 1 giọng ra lệnh:
- Phương Vy, con xuống phòng nhân sự lấy bảng thống kê cho chú.
Cô giãy nảy:
- Chú có thể nhờ Trà Linh mà.
- Nhưng chú muốn con xuống lấy, ngay lập tức!
Phương Vy khẽ rùng mình, giọng nói như hét đó làm cô có phần khiếp sợ. Đây đâu phải là người chú mà cô biết, một người đàn ông luôn biết kìm chế lại cơn nóng giận của mình trong mọi lúc. 
- Được, nếu chú muốn.
Cô xoay người đi ra ngoài, đánh tiếng động bằng một âm thanh chói tai nơi cánh cửa.
Khôi Vũ xoa cằm:
- Mày làm con bé giận rồi đấy.
Hải Anh giả vờ hok quan tâm.
- Cuộc đàm phán thành công hok? Sao mày về sớm vậy?
- Không, bản kế hoạch mà mày đưa cho tao vẫn chưa đủ sức thuyết phục, nó cần…tao nghĩ…
Những con số và sự thanh cãi lại diễn ra như thường lệ tại tầng 10 của tòa cao ốc Denry
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét