Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 5


Chương 13: Nội tâm người đàn ông.
Hải Anh dựa lưng vào tường, nơi mà anh vẫn thường hay đứng ngắm trời, ngắm mây để giải tỏa hết những cẳng thẳng trong cuộc sống. Hôm nay, anh tìm đến nó không phải vì lí do đó nữa…anh đang đối diện với trái tim mình.
Anh thừa nhận, anh đã thích Phương Vy. Nhưng mặc khác, anh không muốn “lí do” đó xuất phát từ con tim nên anh biện hộ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Nhưng mỗi lần kết thúc suy nghĩ đó, anh lại thấy mình đánh mất đi nhiều thứ. 
Hải Anh đốt thuốc, nhả khói như mọi ngày…hơi khói có vẻ nặng nề và…u ám hơn.
- Định mệnh sao?!
Và anh đã quyết định, tất cả phải chấm dứt ở đây…anh không muốn mình phản lại luật tự nhiên, hay chính xác hơn là luật do anh đề ra...
………..
2:00 A.M
“Cạch…!”
Đoan Thụy khẽ dụi mắt, cô nhìn dáng người đàn ông quen thuộc trong ánh đèn ngủ mờ mở, hỏi nhỏ:
- Sao giờ này anh lại đến, có chuyện gì hả anh?
Hải Anh ôm chặt lấy Đoan Thụy.
- Anh yêu em, yêu em rất nhiều. Năm sau mình kết hôn nhé?!
Lời nói đó đã làm trái tim người phụ nữ trẻ tuổi run lên. Cô gật đầu, nhẹ nhàng hôn anh.
- Em đồng ý, em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Anh là tất cả những gì mà em khao khát.
Anh ôm lấy cô, cố gắng sống lại những giây phút ân ái ngày xưa. Đoan Thụy vẫn bình thường, thậm chí đêm nay cô còn đạt được những cảm xúc tuyệt vời hơn vì có lời câu hôn trước đó. Còn Hải Anh…anh đang nhớ về Phương Vy…mùi thơm môi mềm vị Nho vẫn quyến rũ và gây cho anh cảm xúc nhiều hơn nữa.
“Không…không được. Mình không thể”
- Anh sao vậy? Sao bỗng nhiên nhăn mặt lại? Em làm gì…à?
Hải Anh lắc đầu, anh chán nản:
- Không, anh…mệt. Công việc quá nhiều, mà anh thì nhớ em.
Đoan Thụy nhận ra những câu nói lạ từ anh, cô thì thầm:
- Anh nói với em đi, có chuyện gì làm anh sa sút tinh thần vậy?
- Em đừng điều tra anh như vậy, anh không thích. Khi anh đã nói, em đừng hỏi ngược.
Giọng của anh chợt đanh lại, Đoan Thụy không thấy sợ, cô phì cười:
- Đây mới chính là người đàn ông của em chứ.
“Vậy sao? Nếu là Phương Vy, con bé sẽ giãy nảy lên vì mình nói vậy. Vốn dĩ, Phương Vy thích sự nhẹ nhàng và chiều chuộng hơn.”
-----------------------------------------------
9:00 AM.
Phương Vy ngồi chờ sẵn trong phòng, tim cô thoáng lên những niềm vui. Ừ, hôm nay vui mà. Vì hôm qua, cô đã có một kỉ niệm đẹp cho riêng mình.
“Cạnh…”
- Chào chú, hôm nay chú đi làm đúng giờ vậy?
- Ừhm.
Hải Anh trả lời, khồng buồn nhìn ai.
- Đây là bản hợp đồng con làm cho chú ngày hôm qua. Chú không đến công ty, con gọi điện không được nên....
- Con để đó rồi ra ngoài đi, lát chú phải tiếp khách.
Phương Vy hơi nghẹn giọng, cô gật đầu:
- Vậy con ra ngoài 1 chút, có gì cần chú phone cho con nhé.
- Ừhm.
4:55 P.M
Café Đồng Dao.
Phương Vy ngồi nhìn cái điện thoại, đã hơn 6 tiếng rồi mà không có cuộc điện thoại nào từ chú. Cô thấy buồn, tâm trạng nặng nề. Chính xác hơn là cô suy nghĩ vẩn vơ, lung tung đủ thứ chuyện. Từ chuyện chắc vì dạo này cô “thích” chú, nên tính cách cũng thay đổi. Hay là vì chuyện “ngày hôm qua” nhỉ?
- Hey! Làm gì ngồi đây ủ nhột vậy, anh tưởng em đang ở công ty làm việc chứ.
Minh Quang xuất hiện, anh ngồi xuống đối diện và vui vẻ chào hỏi. Nhưng cái anh nhận lại chỉ là vẻ mặt chẳng thoải mái của Phương Vy.
- Ờ, được nghỉ phép đột xuất.
- Sao thế, bình thường em rất vui vẻ mà. Có chuyện gì à?
Phương Vy sụt sịt mũi.
- Chẳng có gì hết. Tự nhiên thấy chán chán, đời trở nên vô nghĩa, hết hứng thú.
Minh Quang trợn mắt.
- Em nói gì ghê vậy Vy?
- Vậy là ghê đó hả? Em tưởng phải nói “trời ơi, em chỉ muốn chết” thì mới ghê chứ.
Anh đùa giỡn:
- Nhưng anh có bao giờ thấy em chán vậy đâu. Nếu chán chuyện gì, em sẽ tìm 1 niềm vui khác để làm mình thoải mái hơn. Hôm nay anh không tìm được điều đó ở em.
Phương Vy thở dài:
- 365 ngày cũng phải có 1 ngày để em than thở chứ. Chẳng lẽ cười “hố hố” suốt ngày, chẳng biết buồn sao? Dân chúng nó tưởng em điên mất.
- Khổ em chưa? Thế buồn chuyện gì?
Cô khịt mũi:
- Buồn anh đấy. Không thấy em đang chán sao còn lại đây nói chuyện chứ. Em đã nói là em không thích ai làm phiền khi buồn trừ Song Quỳnh ra thôi mà.
Minh Quang chạnh lòng:
- Em đuổi anh?
Phương Vy gật đầu.
- Anh đâu có ngốc như em nghĩ nhỉ?! 
- Ok, ok! Anh sẽ không làm phiền em nữa. Tối nay em và anh đi xả stress nhé?
Nghĩ đến bản thống kê ngày hôm qua chưa lấy về kiểm tra, cô từ chối.
- Thôi, em phải làm việc nữa, đành chịu vậy. 
- Em nói được nghỉ phép mà.
- Thì chỉ là bây giờ thôi, tối thì không được.
Minh Quang làm mặt giận:
- Em không coi anh là bạn em mà.
Phương Vy cười kì:
- Là anh nói đó nhé. Cứ cho là như vậy đi. Giờ em đi đây. Anh có nhiệm vụ cao cả lắm đấy!
Vừa nói, cô vừa đứng dậy.
- Nhiệm vụ gì? – Anh hỏi.
- Trả tiền cafe. 
Nói xong, Phương Vy cười khoái trá, đi nhanh ra cửa, dắt chiếc Nouvo bóng loáng của mình và “chẩu”. 
Cô lấy điện thoại trong túi và bấm phím tắt số 2.
- Quỳnh hả? Tối nay tao qua nhà mày nhé?....Ừ, khoảng 8h…Okie, vậy nhé! Bye!
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 14: Song Quỳnh và…Khôi Vũ.
Song Quỳnh bực mình, cô bị con nhỏ Phương Vy chơi một cú khá đau. Nghĩ sao mà con nhok kêu mình qua nhà nó, để rồi nhìn nó dán mắt vào màn hình PC. Nổi điên lên, mình mở cửa đi về. Thế mà nó có ngoái đầu nhìn hay kêu mình ở lại đâu chứ? Hừ, bạn cái khỉ gì. 
- Đồ cái thứ mê chim bỏ bạn.
Song Quỳnh gửi chiếc SH của mình vào công viên rồi lang thang trên đường. Đôi khi nghĩ về cuộc sống, cô thấy mình như một tờ giấy trắng vô hình. Nó cứ trôi, thích làm gì làm, vẫn cứ nhẹ nhàng mà không ai nhìn thấy. Một tờ giấy có giá trị… “vô nghĩa”. 
----------------------------------------------
Khôi Vũ vừa rời khỏi công ty đã phóng xe chạy đi. Anh thích tốc độ, tlúc còn ở bên Châu Âu, anh là tay đua nghiệp dư nổi tiếng. Bây giờ lớn rời, anh vẫn không từ bỏ cái đam mê đó. Anh đã mua 1 chiếc môtô cỡ lớn, màu đỏ, màu của lửa, của sự đam mê và tính “nóng” của anh để đi làm.
Anh đang lướt qua những chiếc xe hơi để làm chủ của tốc độ.
----------------------------------------------
Song Quỳnh đang nghe điện thoại của Phương Vy nên không để ý chiếc xe dream từ xa đang chạy đến. 
“Uỵch.
- Ăn cướp! 
Song Quỳnh đuổi theo hắn. Đồng ý là không thể đuổi kịp, nhưng cô vẫn chạy theo. Tiền và điện thoại đều bị mất, cô đâu thể đứng yên.
“cạch”
- Chết tiệt, còn bị gãy đế giày nữa chứ?! Xui xẻo thật. 
Song Quỳnh cuối xuống xem cổ chân của mình thế nào thì từ xa. Chiếc môtô màu đỏ đang chạy đến với tốc độ cao. 
-------------------------------------------------
Khôi Vũ bị một hạt bụi bay vào mắt. Anh khẽ đưa tay lên dụi và giảm tốc độ. Đột nhiên anh thấy một cô gái đang ngồi đúng hướng anh chạy. 
- Khỉ thật, lần này sẽ hok nhẹ đâu. Đành phải tránh thôi!
…..
“Rầm”. Chiếc xe văng vào lề đường.
- Á…
Song Quỳnh hét lên, dĩ nhiên không phải vì sợ. Cô thấy cổ chân mình bị ai đó đập mạnh xuống, nghe như xương sắp gãy làm mấy khúc rồi.
Khôi Vũ nắm đè lên chân của Song Quỳnh. Anh biết tay mình bị thương, anh cảm giác nó bỏng rát…
- Mắt đuôi hay sao mà còn lái xe cái kiểu đó. Tưởng mình là tay đua thế giới à. Đồ khùng, biến ngay.
Anh biết mình có lỗi, nhưng đâu cần phải nặng lời vậy chứ.
- Này, cô có nhìn thấy là mình cũng phạm lỗi không hả? 
- Chết tiệt, phiền anh cút đi cho khuất mắt tôi.
Khôi Vũ đứng dậy, anh đi lại gần chiếc xe của mình. Còn Quỳnh, cô cũng cố gắng đứng vững trên 1 chân. 
Cả hai cùng quay lại nhìn nhau.
Song Quỳnh nói trước:
- Anh làm chân tôi ra thế này. Bây giờ tôi không có tiền và điện thoại, anh thì có xe, chở tôi về được không?
Khôi Vũ cố cười một nụ cười giả tạo:
- Tôi cũng muốn gialang với cô, nhưng xe tôi bị hư rồi. Nó không thể chạy được nữa.
Quỳnh hét lên:
- Anh đang đùa với tôi hả? Cái xe to thế kia mà hư? Thôi được rồi, tôi sẽ trả tiền sau khi anh chở tôi về, được chứ?
Tự ái nổi lên, Khôi Vũ hất đầu.
- Tôi không phải cái thứ cần tiền như thế. Nếu xe hok hư, tôi cũng hok tiếc xăng để chở cô về. 
Biết mình lỡ lời với người đàng hoàng, có học thức nên cô không dám hé răng. Cơn đau buốt xuyên qua tận óc. Cô nhăn mặt.
- Shhh!
- Chân cô bị sao vậy?
Khôi Vũ hỏi, anh khẽ ngồi xuống nhìn bàn chân của cô.
- Chắc bị trật khớp hay bong gân gì đó. 
- Tôi xin lỗi.
Quỳnh cười trừ:
- Thôi, xe anh cũng bị hư. Tôi xui xẻo nên vậy. 
Khôi Vũ nhìn xung quanh. Ở đây là ngoài Q9. Bây giờ là 10h rồi, không còn sớm nữa. Tìm chỗ sửa xe hay bệnh viện cũng hok thể.
- Tôi thì có mang tiền, nhưng không thể bỏ chiếc xe này ở lại. Mà bây giờ ở đây không có chiếc taxi nào cả.
Song Quỳnh đau quá, cô thấy mình chân mình ướt ướt, liền cuối xuống.
- Chết tiệt, hình như chân tôi bị cái gì làm chảy máu rồi.
Khôi Vũ bế bổng Quỳnh lên, cô thì không e thẹn, chỉ ngạc nhiên. Điều đó làm Khôi Vũ để ý và suy nghĩ khá lâu.
- Bên kia có khách sạn, tôi và cô vào đó qua đêm. Cô không ngại chứ?
Quỳnh bật cười.
- Tôi nhỏ tuổi hơn anh nghĩ nhiều, nhưng tôi không ngây thơ như anh nghĩ. 
Khôi Vũ im lặng. Anh nhìn Song Quỳnh thật kĩ khi cô ôm lấy cổ anh chịu đựng. Một cô gái có khuôn mặt khả ái, chắc là một tiểu thư nào đó.
Anh vào đặt phòng và nhờ người qua bên kia đường dắt chiếc xe môtô của mình.
- Anh chị có cần hộp cứu thương không?
Khôi Vũ mỉm cười:
- Ừ, nếu cô có thể thì mang lên phòng cho chúng tôi.
- Dạ vâng. Mời anh chị lên tầng 3, phòng 306.
Song Quỳnh thấy đau, mặt cô xanh xao dần. 
Khôi Vũ thấy điều đó ở mặt cô, anh nhanh đưa cô lên phòng, đặt cô ngồi xuống giường và nhìn vết thương. Máu chảy khá nhiều, nhưng cũng không đến nỗi nào. 
- Đau lắm không?
Song Quỳnh gật đầu.
- Tôi xin lỗi.
- Không sao đâu. Anh cũng bị thương mà
Khôi Vũ phì cười khi nghe câu nói đó.
- Nhưng tôi là đàn ông. Đàn ông mà cảm thấy đau với vết thương như vậy thì yếu đuối quá.
- Tôi không nghĩ thế, đàn ông khi thấy đau…thì đó là vết thương đáng để đau.
Anh băng vết thương của Song Quỳnh lại rồi ngồi lên giường, cạnh cô để sát trùng vết thương của mình.
- Cách nói chuyện của cô rất khác. Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Anh không hỏi tên tôi trước sao?
Khôi Vũ trả lời thật tự nhiên.
- Tôi biết tên cô mà.
Song Quỳnh ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
- Vì cô là đại tiểu thư của ông Trần Song Hải, chủ tịch công ty thời trang P&L, đúng hok?
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. 
- Hì, anh cũng không đơn giản chỉ là một người bình thường nhỉ?
Khôi Vũ bật cười. Anh quay sang Song Quỳnh và bắt gặp đôi mắt đó…đôi mắt màu xanh lá cây…!
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 15: Cãi nhau.
Uống rượu như uống nước, Vy nốc hết vào miệng rồi kêu ly nữa. Quỳnh chỉ im lặng, nhìn đăm đăm về 1 phía.
- Quỳnh, uống đi chứ, trầm ngâm gì vậy? 
- Vậy là mày thích hắn à?
Vy gật gù, động tác y như kẻ say.
- Phải, tao lỡ thích hắn rồi, thích đến mê mệt. Tội nghiệp lắm phải không?
Quỳnh quay phắt lại:
- Mù quáng đến thế sao?
Vy ngất ngưởng:
- Chứ làm sao tao tỉnh táo cho được hả? Tao đang say, tao biết tao đang say mà…đang say…
Nó lắc mạnh vai Vy:
- Vy, nghiêm chỉnh đi, nghe tao hỏi đây.
Hất tay Quỳnh ra, Vy mệt mỏi:
- Có gì thì nói đi.
- Mày thích hắn, thích thật lòng hay chỉ là phớt lờ cho qua chuyện?
Vy đẩy nhẹ nó, tức giận:
- Ê, bạn bè gì kì vậy? Tao nói đến vậy cũng không tin hả?
Quỳnh vẫn tiếp tục tiến tới:
- Vậy hắn có…tình cảm với mày không?
Vy phủi tay:
- Người ta có chủ rồi, tao đâu có ngốc.
- Chấp nhận điều đó sao?
Vy hét lên:
- Chứ mày muốn tao làm gì? Cướp lại người ta hả? Giãy nãy làm nũng như 1 đứa con nít hay âm thầm mưu tính chuyện giành giựt? Tao không có hèn…Dù tao biết, có 1 thứ tình cảm khác cũng đang hình thành – Vy chợt hạ giọng. Thứ tình cảm thương hại.
Quỳnh cầm điếu thuốc, gõ nhẹ rồi đưa lên miệng…nhả khói:
- Hắn thương mày thật tình đó Vy, đừng bướng bỉnh nữa.
Vy khoác tay:
- Thương mà 2 tuần nay cứ đối xử với tao như người dưng? Tao thấy chán ghét cái thái độ đó lắm.
- Sao mày không hỏi thẳng hắn. Mày vẫn luôn tôn trọng hắn mà?!
Vy giựt điếu thuốc trên miệng nó, phất phơ:
- Quên đi, hắn chẳng là tôm tép gì với tao cả. Đáng vứt sọt rác…
Vy kéo 1 hơi, rồi ho sặc sụa.
- Đừng có tập tành thói xấu.
Cô cãi bướng:
- Mày hút được chẳng lẽ tao không thể?
Quỳnh lấy lại điếu thuốc, dụi vào gạt tàn:
- Tao không muốn mày bắt chước tao.
Vy nhăn mặt vì mùi đắng của rượi ở miệng. Cô khàn giọng:
- Thế mày muốn tao làm con ngoan à? Giống như mấy nhỏ sâu bọ ở trường sao?
Im lặng…sự im lặng xuất hiện giữa 2 đứa. Quỳnh lại đốt thuốc, nhả khói 1 cách tự nhiên. Vy cứ mân mê ly rượu, suy nghĩ lẩn quẩn. Chán chê lại nhấp 1 ít vào miệng, không thì ngồi im bất động. Mọi thứ xung quanh ồn áo, tiếng nhạc và cả tiếng hét cứ thế trỗi dậy…nhưng Vy và Quỳnh, mỗi đứa có 1 cảm nhận riêng, khác biệt dù cùng 1 tâm trạng.
- Vy này, có lẽ đến lúc phải kết thúc mọi thứ rồi. Mày sẽ đi du học với tao, tao sẽ bắt mày tránh xa hắn.
Vy tức giận:
- Gì nữa? Ngay cả mày nghĩ vậy sao? Chết tiệt! Tao không muốn thế, tao muốn mọi chuyện phải rõ ràng rồi mới chấp dứt được. Tao sẽ khiến hắn phải nói thật cảm xúc của mình. Hắn cũng chỉ là 1 thằng đàn ông khốn nạn, không biết suy nghĩ.
Quỳnh đanh giọng:
- Im đi. Càng ngày mày càng quá lố rồi đó. Xúc phạm kẻ khác như vậy hay lắm à? Dù cho kẻ đó không ở đây ư? Đó đâu phải tính cách của mày?
Vy nhếch mép:
- Là tao, chính là bản chất của tao đấy. Tao thay đổi rồi, h tao thế đấy. Tao chúa ghét hắn, tao cũng không ưa cái giọng điệu hắn nói với tao. Ngoài mày ra, trên thế giới này không ai được quyền nói giọng điều đó. Xúc phạm, 1 sự xúc phạm, hiểu chưa?
- Ai xúc phạm ai? Hả? Mày xúc phạm hắn hay hắn quan tâm đến mày mà mày cho là xúc phạm?
Vy bốc lửa, cô hok kiềm chế nổi mình:
- Hắn là cái gì mà quan tâm? Bộ tưởng tao dễ dỗ ngọt lắm chắc? Khỉ gió, quan tâm rồi quăng tao sang 1 bên như cách hắn làm gọi là gì? Tốt bụng lắm chắc? Có chết tao cũng mang theo nỗi căm ghét ấy.
Quỳnh bào chữa:
- Đó là do cuộc sống, công việc hay 1 lí do nào khác. Mày đừng bốc đồng như vậy, đủ lắm rồi.
Vy gào lên:
- Tao là vậy đó, tao thích thế đó. Mày chịu không được thì đừng kết bạn với tao nữa. Biến đi, đừng bênh hắn như mày đứng theo phe hắn vậy. Mua chuộc mày bằng gì mà hay quá vậy hả?
- Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, Vy. Mày nghĩ đi, kiếm đâu ra trên đời có sự duyên nợ đến vậy. Hắn yêu thương mày…
Vy chặn lời:
- Thương hại, là thương hại, là món đồ chơi. Hiểu chưa? Mày đừng bào chữa nữa, tao không muốn nghe cái thứ hạ tiện gì về hắn thốt ra từ miệng mày. Im đi.
Quỳnh bất lực…nhìn Vy nói trong tức giận đến nổi khóc mà không biết, cô vuốt đi dòng nước để che giấu điều đó.
- Phương Vy, bình tĩnh đi. Lắng nghe tao nói…được không?
Vy im lặng, cô không muốn mình xúc động, cũng không hề nghĩ chỉ vì 1 tên không ra gì mà Quỳnh và cô cãi nhau. Nhưng Vy không muốn nghe, không muốn chấp nhận việc có kẻ nào đó khống chế được mình….
- Nghe đây,…tao đã thấy hắn, tao cũng biết hắn đối xử với mày rất tốt. Sao mày không để cho tình cảm đó cứ phát triển như vậy. Mày hãy kìm chế tình cảm của mình lại, đừng để trái tim run lên. Khi đó, mày sẽ có 1 người chú thật tốt bên mình, không phải sao? 
Vy nức nở:
- Nhưng tao không muốn…tao chưa bao h muốn điều đó hết, Quỳnh ơi.
Vuốt nhẹ những giọt nước trên gò má, Quỳnh phì cười:
- Sao vậy? Không muốn có 1 người chú luôn quan tâm, lo lắng mình sao?
Vy dỗi:
- Không! Tao ghét cái cảm giác “nửa vời” đó lắm. Mà tao sẽ phải làm cho ra trò vụ này. 2 tuần rồi, tao không nhịn nữa.
Quỳnh ngớ ra vài giây rồi bật cười khoái chí.
- Haha, mày như thế này hỏi sao không lắm thằng theo mày cơ chứ? Tao vẫn tin cách suy nghĩ của tao, hắn có quyết định đúng theo hướng của hắn…mày nên suy xét cho kĩ.
Vy quê quê khi nghĩ đến hắn. Cô chùi vội khóe mắt vì nghĩ đến lúc hắn biết có người khóc vì hắn, Vy chịu không được cái vẻ vênh váo khó ưa của hắn.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét