Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 20


Chương 56: Cái kết đang đến gần.

Một buổi sáng đẹp trời, có chút nắng, chút mây và chút gió hòa quyện vào nhau. Mùa đông đang về…
- Hải Anh!...Anh dậy chưa?!
Đang vùi mình vào chăn ấm nệm êm nên anh chẳng muốn rời khỏi giường.
- Hải Anh!
Phương Vy mở cửa, nheo mắt trước bức ảnh “xác trần”.
- Dậy ngay! Anh đã hứa hôm nay sẽ đi shopping với em mà.
Bất ngờ, một bàn tay kéo mạnh, cô ngã xuống giường, trở nên gọn nhẹ trong vòng tay của Hải Anh.
- Pé Pi! Chủ nhật mà, em ở nhà với anh đi.
Phương Vy phì cười trước cái giọng ngái ngủ ấy.
- Nhưng hôm nay là ngày của em.
- Anh yêu em!
Hải Anh cuối mặt xuống môi cô.
- Á à! Không nhé! Đừng có mong quyến rũ được em.
Bàn tay anh tiếp tục gỡ sợi dây áo.
Cái nhéo vào hông đau điếng làm Hải Anh bật người dậy, la oai oái.
- Rồi rồi, anh dậy liền….
Phương Vy mỉm cười:
- Cũng dễ hiểu tại sao phụ nữ tụi em lại thích chiêu này nhỉ.
…………….
Hùng Vương plaza.
Hải Anh chưa bao giờ bị hành hạ theo cái kiểu này. Anh đã xách trên tay ít nhất 15 túi xách của hơn 10 quầy hàng thời trang, thế mà Phương Vy vẫn chưa chịu ngưng lại.
- Pé Pi!...
- 30’ nữa thôi mà! Anh đừng than thở nữa. Chẳng phải em đã làm việc cho anh suốt 6 ngày 1 tuần trong 2 tháng rồi sao?
Lại nữa rồi!
- Biết vậy anh không thèm cưới em đâu.
Phương Vy lè lưỡi.
- Thế thì xé tờ hôn thú đi. Dù gì…em cũng đâu có kí nó.
Nói xong, cô lại tíu tít với một chị nhân viên ở quầy hàng gần đó, yêu cầu một số mẫu hàng mới.
…………..
Công ty APPAT – 10.AM
Một nhóm phụ nữ tụ lại thành vòng tròn quanh bàn thư kí. Hải Anh định gõ cửa lên tiếng nhắc nhở bỗng nghe:
- Nè, giám đốc Phu Nhân coi vậy mà “đã” quá hen.
Một cô gái trẻ lên tiếng.
- Coi đi. Hàng hiệu đàng hoàng nhé, mặc vào có khác.
Trà Linh nhướng mắt.
- Có gì lạ à?
- Lạ chứ. Từ trước đến giờ, ai cũng nghĩ giám đốc Phu Nhân kiêu ngạo, đáng ghét hết. Vậy mà đầu tuần đó, đến từng phòng để tặng quà cho mọi người. Mà toàn là đồ sành điệu, đúng sở thích.
- Quá tâm lý.
Trà Linh đế thêm:
- Hình như có cả Tổng Giám Đốc đi nữa. Không ngờ sếp lạnh lùng thế mà yêu vợ quá trời.
Hải Anh phì cười. Từ lúc đó Phương Vy, cô đã làm một loạt “cải cách” trong công ty. Tất cả các phòng đều được 1 tủ lạnh, lúc nào cũng đầy bánh và trái cây, kể cả khăn ướp lạnh để phục vụ nhân viên. Mà không những chỉ chăm sóc chỗ làm việc, Phương Vy còn nhớ và tặng quà sinh nhật cho tất cả. Cô bao quát từ việc nhỏ đến việc lớn, tỏ ra là một bà chủ đảm đang, dễ thương. Thì ra, cô kéo anh đi shopping cùng mình là có mục đích.
----------------
Qi Sheisido Spa.
Căn phòng với ánh đèn màu cam dịu nhẹ chỉ có hai người phụ nữ.
- Tuần trăng mật sao rồi?
- Tuyệt vời!
Phương Vy thở dài.
- Mày sướng thật. Tao cứ phải dúi đầu vào công việc mãi, chẳng có thời gian đi đâu.
Quỳnh cười khúc khích:
- Vậy còn chuyện “kia” thì sao? Vợ chồng mày“ăn chay” luôn à?
Cô chun mũi.
- Xí! Còn lâu! Hải Anh mà chịu “ăn chay” tao cũng mừng.
Quỳnh chớp mắt.
- Ảnh không chịu hay tại mày…không cho.
- Nè nè! Liệu hồn mày đó.
- Haha!
Thật ra thì yêu đương, tình ái giống như một liều thuốc phiện cho cả hai vậy. Chưa bao giờ Hải Anh chán Phương Vy dù chỉ một chút. Anh thích sự xấu hổ thường trực trên mặt cô mỗi lúc anh lên tiếng chọc ghẹo, thích tận tưởng mùi thơm dịu nhẹ toát ra từ cơ thể cô mỗi tối. Quyến rũ và nhiều…mê hoặc. Còn Phương Vy, cô đắm chìm trong sự mạnh mẽ, nâng niu của anh, gắn kết cơ thể mình với anh như hai mảnh ghép vỡ đôi.
- À, Phương Vy. Gia đình của Hải Anh thế nào vậy?
“Gia Đình”?
- Tao…cũng không rõ nữa.
- Má ơi! Cưới nhau mà không biết chút gì về người ta? Mày bị gì vậy?
Cô biện hộ.
- Thì ảnh không nói, tao cũng…
- Lơ luôn à?
Phương Vy hất đầu, nhất định tối nay gặp anh, cô sẽ hỏi cho bằng được.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 57: Một góc nhỏ thuộc về quá khứ.

- Sao đột nhiên hỏi về gia đình anh?
Phương Vy siết chặt khuôn ngực của Hải Anh hơn.
- Anh không muốn kể sao?
- Có thể, nhưng em biết thì cũng tốt.
Cô chờ đợi.
- Anh sinh ra trong một gia đình nghèo, rất nghèo. Thời học sinh, 500 đồng là cả một ước mơ. Nhưng anh chẳng phải là đứa chăm chỉ học hành…anh thích chơi bời hơn.
Nụ cười thích thú xuất hiện trên mặt Phương Vy.
- Em chỉ nghe chuyện con nhà nghèo chăm học thôi!
Hải Anh hôn lên trán cô.
- Lạ lắm sao?! Anh thì nghĩ thời bây giờ, có khối những người như vậy. Giàu nghèo chẳng qua chỉ là cái rễ, ai mà chẳng muốn được hưởng thụ chứ. 5 tuổi anh đã tập tành hút thuốc, nhưng không nghiện như bây giờ. 12 tuổi, anh đã biết gái gú, coi những thứ bậy bạ. Anh cũng chẳng nhớ tại sao anh lại làm vậy.
- Anh có một chị gái và một thằng anh, cả hai người đang sống ở nước ngoài. Ba mẹ anh thì mất lâu rồi.
Phương Vy nheo mắt.
- Nếu…chỉ suốt ngày chơi bời, làm sao anh được như bây giờ?!
- 19 tuổi, cột mốc thay đổi đời anh. Anh không thi Đại Học, đối với anh, cái bằng đó tiền cũng có thể mua, tại sao anh phải phí thời gian học mà không quăng một chút tiền ra có nó chứ. 100 thằng tốt nghiệp ĐH, 10 thằng ra xã hội thì chỉ 1 thằng làm đúng chuyên môn, 90 thằng còn lại phải học việc và chấp nhận một công việc chẳng dính gì đến điều đã học. Vì vậy mà anh ra đời, khởi nghiệp bằng chút vốn ít ỏi.
Cô hỉnh mũi.
- Em tưởng anh phải bắt đầu bằng đôi bàn tay trắng chứ?!
Hải Anh nghiêm nghị.
- Anh ghét nhất câu nói nào giống vậy đấy. Thử hỏi trên đời này, có cái gì được làm từ bàn tay trắng không? Phải có tiền, có vốn thì mới tạo dựng được những thứ khác. Bàn tay trắng ra đường rồi ăn xin kím sống à?!
Phương Vy bất ngờ trước lời nói ấy.
- Vậy làm sao anh có vốn?
- Lừa gạt! Khi đó, anh bị kéo vào một vụ mua bán đất, và đột nhiên nhận thấy cái nghề làm “cò” rất hấp dẫn. Đối với người bán, anh ra giá 200 triệu, còn người mua, anh bán 1 tỷ 3, số chênh lệch anh sẽ lấy. Nhưng anh không làm được lâu, vì cứ phải bán nước bọt của mình, chẳng hứng thú lắm. Lúc Khôi Vũ về nước thì hợp tác với anh xây dựng công ty. Từ đó mới có APPAT.
- Em thấy…thương anh quá.
Hải Anh bật cười lớn.
- Cuộc sống thôi! Em…nhạy cảm quá đấy.
Phương Vy sụt sịt. Thành công có rất nhiều con đường, không nhất thiết phải bắt đầu từ những tấm bằng Đại Học danh giá, mà là từ cái chí và sự thông minh.




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 58: Quốc Tuấn….Đoan Thụy.

Quốc Tuấn nâng ly rượu lên khóe miệng. Vốn dĩ, Phương Vy chưa bao giờ là mảnh ghép của anh. Vậy mà anh cứ cố gắng gọt dũa nó để trở nên vừa khít với những lỗ hỏng của anh mà không quan tâm đến điều khác. Đầu óc anh bây giờ trống rỗng, anh không biết mình cần gì, muốn gì và còn…gì nữa không. Một thằng đàn ông vô dụng, độc tài như anh thì liệu có đáng để sống hạnh phúc?
Tăm tối, không lối ra…Quốc Tuấn như lạc vào mê cung của sự tội lỗi, anh dày vò bản thân, cố gắng quên đi thực tại.
Nơi đây, cảnh biển êm đềm, bầu trời quang đãng, không khí trong lành…anh đã đặt chỗ này cho kỉ niệm 2 năm ngày cưới cùng Phương Vy…
…………………………..

Đoan Thụy nắm chặt giỏ xách trên tay, mím môi nhìn ra phía cửa, chờ đợi…
Chỉ còn 10’ nữa, chuyến bay dài từ Việt Nam đến Cali sẽ cất cánh, điều mà cô mong muốn nhất lúc này là có thể chào tạm biệt Hải Anh.
Phải, Thụy biết mình không thể gặp lại anh…không thể tiếp tục xây cái giấc mơ mộng mị ngày nào. Cũng đúng, nhiều năm rồi, tình yêu trong anh đã hết, còn gì mà níu kéo chứ…
Quyến định sẽ sống định cư ở nước ngoài của cô làm cho cả gia đình lo lắng, nhưng nơi đây còn quá nhiều vương vấn …nếu đã không đủ bình tĩnh đối mặt, cách tốt nhất là né tránh sự thật thì hơn.

……………………………….


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét