Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 18



Chương 50: Kế Hoạch.
Trong căn nhà nhỏ màu trắng là hàng loạt những đồ dùng tinh tế, cổ kính. Đặc biệt ở phòng khách, kệ tủ chứa những khung hình làm Hải Anh khá thích thú. Anh nén tiếng cười của mình nơi cổ khi phát hiện một cô nhóc bé xíu có mái tóc ngắn cũn cỡn đang toe toét cười trong tấm hình cũ.
- Con uống nước đi.
Mẹ của Phương Vy bước ra, đặt khay nước lên bàn.
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
Bà mỉm cười.
- Chúng ta phải nói chuyện thật khẽ, Phương Vy đang ngủ trên lầu, bác không muốn nó biết cuộc gặp gỡ này.
Hải Anh hơi căng thẳng.
- Cháu biết mình đến đây lúc này là trễ, thậm chí còn chưa nói 2 chữ xin lỗi với bác vì đã gây quá nhiều thương tổn cho Phương Vy.
- Hai đứa có nhiều điểm chung nhỉ? Gặp bác, không nói gì được ngoài câu “xin lỗi” sao?!
Rồi bà nói tiếp.
- Bác không giận cháu, lỗi ở đây không thuộc về ai hết.
Hải Anh hơi cuối đầu xuống.
- Phương Vy của bác là thế, hay từ bỏ những điều mà đáng lẽ ra không nên từ bỏ. Cách nó từ chối cháu bây giờ cũng giống như ngày trước nó làm để rời xa bác. Nó nghĩ, bác sẽ thoải mái hơn nếu không phải nhìn và lo lắng cho nó. Ngu ngốc, đúng không?
Đôi mắt người phụ nữ đầy yêu thương.
- Bác chỉ có nó, vậy mà lại rời bỏ cái “duy nhất” ấy tìm sự bình yên ích kỉ. Bây giờ, bác muốn bù đắp nhiều hơn cho nó.
Câu nói dừng lại khi mắt bà nhìn thẳng vào Hải Anh.
- Cháu yêu Phương Vy thật không?
- Nếu bác tin cháu – Anh gật đầu – cháu lúc nào cũng yêu Phương Vy.
- Đủ để chấp nhận quá khứ, mất mát và hiện tại?
Hải Anh tự tin.
- Cháu đến đây là để khẳng định điều đó.
Bà hài lòng với câu trả lời ấy, một tia nghĩ chợt xuất hiện.
-------------------------------
Song Quỳnh đi cùng với chồng vào tiệm áo cưới Milan. Miệng lầm bầm.
- Bực thật!
Khôi Vũ nhướng mắt.
- Sao vậy em?
Cô bực dọc.
- Em và anh vào đây để chọn áo cưới. Mà lại là chọn cho người khác cơ đấy, hỏi sao không bực.
Anh cười lớn.
- Vậy thì em cũng lựa vài bộ cho mình đi.
Song Quỳnh xoa xoa bụng.
- Anh muốn chọc em phải không, hả?
- Haha, không dám đâu, bà xã ơi.
Họ đi vòng quanh để lựa ra kiểu và máu áo thật phù hợp.
- Cô dâu rất hợp vời màu hồng, anh nghĩ sao?
Khôi Vũ nhún vai.
- Anh không biết. Phụ nữ tụi em mà.
Cô thở dài.
- Đàn ông…!
------------------------------------
Một sự tiến bộ vượt bậc trong cuộc sống của Phương Vy: tiếp tế lương thực cho bảo tử.
Cô ăn nhiều và nhanh đến đáng sợ, cứ như đã bị bỏ đói nhiều tháng lắm rồi. Dù sao thì mẹ của cô đã khá hài lòng, con gái bà cần phải bồi dưỡng một chút chứ.
- Mẹ cười gì vậy?
Phương Vy hỏi, tay và miệng không ngừng hoạt động.
- À không?!
Tiếp tục cái sở thích bất chợt của mình, cô vừa ăn vừa xem tivi, cập nhật tin tức trong nước.
- Nè, nghe mẹ hỏi.
- Dạ?
Bà nheo mắt.
- Thứ 7, mẹ phải đi đám cưới của bạn, mà để con ở nhà một mình thì…
Phương Vy phủi tay.
- Không sao đâu, con ở nhà một mình…được mà.
Hối hận đôi chút hiện ra trong đầu…cô đang rất sợ sự cô đơn.
- Mẹ lại muốn con đi cùng.
Thôi thì, cần phải hít gió một chút.
- Vậy cũng được, thứ 7 tuần sau hả mẹ?
- Ừhm, giữ lời hứa đấy nhé.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 51: Tiến Hành.

- Check…check…check…
Giọng của Song Quỳnh lấn át.
- Đủ rồi, ông tướng ạ, em đang đau đầu với mấy cuộc gọi từ nhà hàng, khách sạn đây. Anh có thôi cái từ “chéc” “chéc” như gà sắp đẻ đi không hả?
Khôi Vũ hỉnh mũi.
- Ghen tỵ với cô dâu hay sao mà em dễ nổi nóng vậy?
Bị nói đúng tâm trạng, cô tức.
- Ờ, thì sao?! Anh nghĩ đi, rõ ràng là em yêu trước, tình yêu không sóng gió, vậy mà chẳng được cưới hỏi gì hết.
Cười khoái chí sau câu hỡn dỗi của Song Quỳnh, Vũ gật gật đầu.
- Rồi rồi, em đừng cằn nhằn nữa. Anh biết là anh lỡ làm bụng em “phát tướng”, em có thể thôi cái điệp khúc ấy chưa? Hôm nay là ngày vui của cô dâu đấy.
- Xí…
--------------------------
Phương Vy đã hồng hào lên nhiều, cô có sức sống hơn mặc dù đôi mắt chẳng thể khá nỗi vì hằng đêm nhớ nhung khóc thầm một người.
- Nè, sao con còn chưa đi tắm?
Mẹ cô hối thúc.
- Thì dự tiệc xong con sẽ tắm.
- Không! Đi tắm ngay đi, mẹ sẽ pha chút dầu ôliu vào nước cho con nhé. Hôm nay con cần phải thật thoải mái và thư thái đấy.
Phương Vy nhăn mặt khó hiểu:
- Hả?
Bà đẩy cô vào bathroom.
- Thôi thôi đừng nói nữa, trễ giờ rồi, nhanh lên nào.
…………
Song Quỳnh đón hai mẹ con cô trên tầng 4, khách sạn RAMANA.
- Cháu chào bác!
Phương Vy lắp bắp.
- Hở…hở? Sao mày ở đây?
Bà giải thích ngắn gọn.
- Mẹ kêu nó đến giúp con đó.
- Giúp gì? Con cần giúp gì?
Rồi cô nheo mắt nghi ngờ.
- Nè, hay là mẹ và nó có âm mưu gì hả? Sao hôm nay có đủ chuyện bất ngờ vậy!
Chưa kịp nghe câu trả lời, nhỏ bạn thân đã nắm tay cô kéo vào căn phòng phía bên trái.
- Thì tại vì thế này….- Quỳnh ngừng đôi chút. Dâu phụ bị đau ruột thừa, phải vào bệnh viện, nhờ mày thay thế đó.
Đặt cô ngồi xuống ghế, trước hàng đống mỹ phẩm linh tinh trên bàn. Song Quỳnh ra lệnh cho hai cô gái trẻ đứng bên cạnh.
- Trang điểm đi! Phấn mắt cho sặc sỡ một chút, che bớt mấy vết thâm bên dưới đó. Tóc làm thật tự nhiên vào. À, đánh phấn và má hồng đừng dày quá. Làm sao cho thật tự nhiên ấy.
- Nè, nếu vậy thì mày ở đây làm gì? Mà tao có quen với…cô dâu chú rể đâu chứ?!
Song Quỳnh mặc kệ lời cô nói, đi về phía cửa.
- Ngồi đó đi, lát tao quay lại.
“Có cái gì đó không bình thường…”
………
“Cộc, cộc…”
- Ông xã ơi, xong chưa vậy.
Khôi Vũ nói vọng ra.
- Rồi, em giúp anh đưa cô dâu vào lễ cưới thật khéo nhé.
Hải Anh mở tấm màn ra, nghiêm chỉnh với bộ vest màu đen quyến rũ, đúng chất của người đàn ông mạnh mẽ, phong độ vốn có.
- Chà, đúng là “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” mà.
- Thằng khỉ! Muốn chết à?
Khôi Vũ háy mắt.
- Em đâu dám! Phải để chú rể có sức khỏe “mần ăn” tối nay chứ.
Vậy là chỉ còn hơn nửa giờ nữa thôi, người con gái ấy và anh sẽ gắn kết với nhau bằng những lời thề, tiếng vỗ tay chúc mừng…Khách khứa có mặt hôm nay toàn những nhân vật tai to mặt lớn. Thậm chí Quốc Tuấn và gia đình Đoan Thụy cũng đều dự tiệc. Anh tin, cô dâu sẽ không dám phản kháng hay làm loạn tiệc cưới đâu.
Khôi Vũ đấm nhẹ vào vai anh.
- Nhẹ nhàng và mềm mỏng thôi đấy . Cá tính của cô dâu rất mạnh, phải dùng chút mật ngọt để xoa dịu. Hiểu chưa?!
Hải Anh cười lớn.
- Cô dâu của tao hay của mày vậy, thằng chết tiệt?!
- Nếu mày chịu chia sẻ thì…
Cả căn phòng rỗn rã tiếng đùa giỡn.
…….
- Mày xong chưa Vy?
Cô kéo tấm màn, bước ra. Ngơ ngẩn với hình ảnh xinh đẹp trong gương: khuôn mặt trái xoan trắng hồng tự nhiên, đôi mắt sắc sảo trở nên thướt tha, cái mũi thon thon tô điểm cho bờ môi bóng bẩy dư sức quyền rũ bất kì người đối diện nào. Cơ thể cô nổi các đường cong trên làn da trắng mịn. Váy cưới màu hồng phấn, xẻ ngực phía trước để lộ vòng một hấp dẫn, lưng trần với những sợi dây thắt chéo.
- Chà, trông mày…rất đẹp.
Phương Vy chớp chớp mắt.
- Phụ dâu mà phải cầu kì vậy sao?
Song Quỳnh đánh trống lảng.
- Đi thôi, đến giờ rồi.
Chán ngán với sự nhiệt tình không cần thiết của nhỏ bạn, Phương Vy thở hắt khi phải bước những bước chân vội vàng.
Dừng lại trước cánh cửa lớn, Quỳnh dặn dò thật cẩn thận.
- Nè, khi nào mày nghe tiếng nhạc vang lên thì cửa sẽ mở ra, bước vào thật bình tĩnh nhé.
Gật đầu.
- À, à, còn hoa nữa chứ.
Một bó hồng trắng tinh khiết, thơm ngát được đặt vào tay cô máy móc.
- Rồi, thế là xong, tao đi vào bằng cửa khác. Mày nhớ nhé, đừng run đấy.
Rồi dáng cô bạn mất hút sau góc tường cuối hành lang.
Phương Vy hít thật sâu, thở mạnh ra…
- Hải Anh! Chúc em may mắn nhé!
Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa bật mở…ánh đèn chiếu thẳng đến nhân vật chính.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 52: Wedding.

Tôi…chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ.
Một ngàn con mắt đang nhìn vào tôi, vào cái váy tôi đang mặc…hay là vào bộ mặt đang đần ra của tôi nhỉ? Tôi là cái gì trong party này? Dâu phụ hay dâu chính?
Chú rể…chú rể là ai?
- Hải Anh?
Tôi thầm thì, có vẻ như không đủ lớn để người khác nghe được.
Anh nắm lấy tay tôi, dìu từng bước một lên sân khấu, nơi có cái bánh kem khổng lồ nhiều tầng, những ly rượu xếp chồng lên ngộ nghĩnh. Rồi cả thằng MC miệng cười nham nhở, nói lảm nhảm cái gì mà tôi không thể nghe lọt tai chữ nào.
- Và bây giờ là sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Sau bao nhiêu chông gai, khó khăn, thử thách. Họ nhận ra mình là một nửa của người kia, không thể thiếu, không thể mất. Hôm nay, tại nơi này, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, họ sẽ trao nhau lời thề …
“Khỉ mốc!”
Hải Anh hôn vào má tôi.
- Nè, nếu em muốn giết anh, từ từ đi nhen.
Tôi nở nụ cười hiền nhất từ trước đến nay, nghiến răng.
- Nhất định rồi!
Song Quỳnh hôn gió khi tôi đi ngang.
“Cái đồ giao trứng cho ác, sao mày không biến khuất mắt tao đi, đứng đó hun hít cái gì”
Tôi rủa thầm chứ có chết cũng đâu dám hé nửa lời.
----------------------------------
Cái nhìn săm soi của gia đình Đoan Thụy, sự cảm thông trên khuôn mặt Quốc Tuần, niềm vui sướng nở rộ trong lòng Mẹ tôi. Party này…tôi phải làm sao, tôi đứng đây làm gì? Có nên bỏ chạy không? Chưa, phải chờ cơ hội…!
Người đàn ông có tư thế nghiêm trang, đứng đắn lên tiếng.
Hải Anh, con có đồng ý lấy Phương Vy làm vợ, cùng Phương Vy vượt qua những khó khăn, dù bệnh tật hay nghèo đói, con sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Anh trả lời.
Con đồng ý và sẽ không thay đổi tình yêu của mình.
Rồi ông ta quay sang tôi.
Phương Vy, con có đồng ý lấy Hải Anh làm chồng, cùng Hải Anh vượt qua những khó khăn, dù bệnh tật hay nghèo đói, con sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Tôi hả? Tôi phải trả lời hả?
Không gian xung quanh im lặng, chỉ còn hơi thở gấp gáp của sự hồi hộp mà thôi.
Con…
Hải Anh nhìn sang tôi, đôi mắt sâu thẳm ngày nào trở nên lạ lẫm. Tôi cảm nhận được sự chờ đợi, niềm tin anh đặt vào tôi…một cảm xúc chợt dâng lên.
Con đồng ý. Sẽ không bao giờ rời xa anh.
Chiếc nhẫn tinh tế được lồng vào ngón áp út, tượng trưng cho sợi dây tơ hồng Nguyệt Lão ban tặng.
Anh yêu em.
Nụ hôn ngày nào vẫn nguyên vẹn cảm giác, giờ thì Hải Anh đang hiện hữu, bên cạnh tôi, không phải mơ, không phải là ảo ảnh. Ở đây, lúc này…tình yêu!
-----------------------------------------
Tôi ngồi trong căn phòng lúc nãy, khó chịu vì phải gỡ hết số kẹp, thay quần áo và tẩy trang phấn son.
Nhớ lại khi nãy, khi đối diện với Quốc Tuấn, tôi đã nghẹt thở đến dường nào, nỗi hận thù của tôi lẽ ra không được sôi sùng sục như vậy. Nhưng…nếu anh…Mà thôi, có lẽ tôi nên quên đi chuyện đó. Lỗi ấy…đâu ai muốn.
Gia đình Đoan Thụy là sức ép mạnh mẽ nhất. Tôi cảm nhận rõ ràng tia nhìn như trách móc, cảnh cáo của người phụ nữ đứng tuổi, họ giận tôi đã không giữ đúng lời hứa trong bệnh viện hôm nào. Lỗi tại tôi sao? Đi mà trách cái thằng đứng cạnh tôi, suốt cả buổi cười tươi như hoa ấy, còn làm ra vẻ “hồn nhiên vô số tội” nữa chứ.
Tiếng cửa bật mở.
- Phương Vy, xong chưa?! H…
Tôi kéo tấm màn, trừng mắt nhìn Song Quỳnh.
- Sao? Mày còn đủ can đảm để nói chuyện với tao nữa hả? Công nhận, hôm nay cái lá gan của mày lớn thật.
Tiếng hét tôi vượt qua cả dự định.
- Tại sao mày dám thông đồng với bà già tao để đưa tao đến đây hả? Bộ mày tưởng tao là con ngốc sao? Trời ơi, bạn thân như mày thì lẽ ra tao phải giết từ lâu rồi, chết tiệt!
Song Quỳnh cười trừ, bước lùi ra cửa.
- À…Tao chỉ muốn nói là Hải Anh đang đứng ngoài cửa. Nếu mày thấy mệt, tao…về trước nha.
Tôi chạy nhanh ra cửa để giữ chân nhỏ bạn thân, nhưng…
- Em muốn về nhà hay…ở đây?
Là Hải Anh, đứng ngáng trước cửa, che cho Song Quỳnh và Khôi Vũ đằng sau. Họ nháy mắt rồi lè lưỡi trêu tôi.
- Hừ, cái tội của anh còn nặng hơn đấy. Dám đứng đây nói nhiều à?
Đôi mắt anh tinh quái.
- Em có 2 lựa chọn. 10’ nữa Quốc Tuấn sẽ đến gặp em, anh chắc chắn đó. Nếu em muốn trốn, có một cái xe hơi màu đen ở dưới khách sạn chờ em. Sao?
Tôi lườm anh.
- Tính lừa tôi nữa sao? Cái xe đó sẽ đưa tôi đi đâu hả?
Đại loại như điểm đến rất lãng mạn, nến lung tinh…nôm na là “tuần trăng mật” – tôi nghĩ.
- Tùy em, Quốc Tuấn đến kìa…
Sao cũng được, chỉ cần không phải gặp mặt người đó, không phải nghe một điều gì hết..
- Đi thôi.
Nói xong, tôi kéo tay anh chạy về phía thang máy, mắt ngó xung quanh để chắc chắn không có sự nhầm lẫn
“Sự tha thứ…cần thời gian”.



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét