Chương 35: Khởi đầu của sự bắt đầu.
Phương Vy bước nhanh về phía cô, ôm chặt lấy và thổn thức.
- Lâu lắm rồi mới gặp lại mày đó, Song Quỳnh! Từ sau đám cười, chẳng có dịp nào gặp mày hết.
Cô cũng xúc động, đáp lại cái siết chặt ấy bằng một nụ hôn phớt vào má.
- Tao phải qua Canada gặp gia đình. Mới về là qua thăm mày liền nè. Nhìn mày khác quá.
Phương Vy ngồi xuống ghế, sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt.
- Khác à? Nhiều không?
Song Quỳnh lắc đầu, bỉu môi.
- Không….tao chọc mày đấy.
Rồi cả 2 bật cười. Nụ cười hiếm hoi của Phương Vy như làm sống lại cái bầu không khí trong nhà, cô Tuyết – Người giúp việc đặt 2 ly nước xuống bàn cũng nhận ra sự thay đổi ấy.
- Cô chủ hôm nay vui quá, nhìn thật trẻ trung và đầy sức sống.
Phương Vy liền nháy mắt.
- Vậy là cô nói con bình thường như bà cụ non và “héo hắt” hả?
Cô Tuyết cười huề.
- Ý cô là con cười rất đẹp. Chỉ là ít khi thấy con cười thôi.
Phương Vy gật đầu.
- Dạ, con cảm ơn cô. Trưa nay, cô làm món gì thật ngon cho tụi con nhé. Cô Tuyết mà nấu là số 1 đấy.
Song Quỳnh hào hứng hùa theo.
- Ừhm, cô nấu lẹ lẹ nha cô, con đang nghén nên thèm ăn chua lắm.
Phương Vy tròn con mắt, cô nói như hét lên.
- Con quỷ, mày có thai lúc nào vậy, sao không nói cho tao?!
- Thì bây giờ tao nói nè.
- Mày đợi đến lúc này mới nói. Mấy tháng rồi?
Quỳnh cười bẽn lẽn:
- 2 tháng thôi, tao và Khôi Vũ định sinh xong rồi tổ chức đám cưới luôn.
Phương Vy làm như ghen tỵ, cô giận dỗi.
- Thích quá hen, tao đám cưới hơn nửa năm rồi mà chưa có gì, con mày thì đã có “của nợ” mang theo rồi.
Song Quỳnh chợt nghĩ đến…
- Nè, tao hỏi thật, mày và Quốc Tuấn có hạnh phúc không?
Vừa nhắc đến anh, 1 nét buồn và suy tư thoáng lướt qua trên khuôn mặt Phương Vy, cô khẽ vuốt tóc, như đang tự nhủ với bản thân mình:
- Ừ, hạnh phúc theo cái cách riêng của tụi tao.
Song Quỳnh hơi nhăn mặt lại.
- Tao biết mày vẫn còn yêu Hải Anh, tao thật sự không hiểu tại sao mày lại từ bỏ cái hạnh phúc mà mày đã hy vọng, chờ đợi suốt 3 năm ở Canada. Để rồi bỏ nó và đám cưới với Quốc Tuấn nhanh như vậy? Hay thằng đó…bỏ bùa mày?
Phương Vy lắc đầu.
- Không, Quốc Tuấn yêu tao rất nhiều, tao nghĩ mình cần lấy 1 người luôn yêu và chờ đợi tao.
- Hải Anh không yêu và chờ đợi mày sao? Phương Vy của ngày nào đâu rồi? Chẳng phải mày đã cảm động hết nước mắt chỉ vì cái quan tâm, chăm sóc “vô điều kiện” của Hải Anh, và sự hạnh phúc tưởng chừng như chẳng bao giờ có khi mày nhận được tình yêu từ Hải Anh đáp lại. Bây giờ, tao chỉ nhìn ra sự gượng ép, bó buộc trong 2 từ “hạnh phúc” lúc mày nói.
Lời buộc tội từ đứa bạn thân như 1 nhát dao đâm thẳng vào góc tối của trái tim, nơi mà Phương Vy luôn khao khát được nhìn lại, nhớ lại quá khứ kỉ niệm nhưng không thể, không dám. Vì bây giờ đã là vợ của Quốc Tuấn, không thể gặp lại Hải Anh…nỗi khao khát ấy trở thành sự ích kỉ với 2 người đàn ông kia, cô không thể…
- Phải, nhưng đó là quá khứ, ngay cả mày cũng không thể hiểu tao sao? Yêu là 1 khái niệm có nhiều cách hiểu. Với mày, tình yêu quá dễ dàng và ngọt ngào. Nhưng còn tao thì lại rất chông chênh, nghiệt ngã. Ngày đó, tao chỉ nghĩ đơn giản, yêu là chiếm hữu đối phương, và sự hạnh phúc khi ở bên cạnh người đó thôi. Nhưng bây giờ, yêu còn là đánh đổi cả cuộc đời, là sự hy sinh…
Song Quỳnh vuốt nhẹ gò má cô, xúc động.
- Nói đi Phương Vy, nói cho tao nghe những gì mày chôn dấu trong lòng.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người con gái.
- Nói gì bây giờ? Tao đâu thể trách ông trời hay gào lên với mọi người là tao rất cô đơn, rất tuyệt vọng. Bản thân tao cũng không còn nhận ra chính mình ngày xưa nữa. Tao chỉ muốn ở nhà, muốn rú mình ở 1 nơi không ai biết đến. Chỉ để gặm nhấm cái nỗi buồn của bản thân mỗi ngày thôi. Tao không dám ra ngoài, tao sợ sẽ gặp người ta, tao sợ sẽ yếu lòng…
-… Tại sao mày lại quyết định cưới Quốc Tuấn?
Phương Vy cười buồn.
- Vì Hải Anh, vì Quốc Tuấn, vì cuộc sống của chính bản thân tao.
Và cô kể lại những diễn biến, sóng gió của cuộc đời mình cách đây 6 tháng…
Cuối cùng, Song Quỳnh như muốn nổi cơn tàm bành, hét lên:
- Khốn nạn, tao thật sự rất muốn…
Phương Vy cản lại.
- Đừng! Tao không muốn ai biết chuyện này hết, được chứ? Tao không muốn người ta dòm ngó vào Quốc Tuấn như 1 kẻ “thừa nước đục thả câu”…dù sao, đó cũng là chồng tao bây giờ. Và tao cũng không muốn Hải Anh kím tao, với cá tính của anh ấy thì chuyện này sẽ đủ sức gợi lên lòng thù hận với Quốc Tuấn. Tất cả, tất cả sẽ không còn bình yên nữa. Hãy vì Quốc Tuấn là chồng tao bây giờ…và Hải Anh là người tao yêu, mày làm ơn…tao không muốn mình lại sống trong sóng gió thêm lần nào nữa.
Song Quỳnh ngơ ngẩn, cô không tin vào mắt mình là Phương Vy vừa nói ra những lời như thế. Người con gái đầy bản lĩnh, tự tin và chưa bao giờ phải sợ bất kì điều gì lại không muốn cô tiết lộ cho ai biết cái bí mật đó. Nỗi buồn, cô đơn và sự tuyệt vọng đã giết chết niềm tin sống của Phương Vy rồi…có quá khắc nghiệt và tàn nhẫn không chứ? Phương Vy có lỗi gì trong cuộc sống này? Phải chăng nếu có…thì chỉ vì cô là một viên ngọc quý, một cành hoa lạ mà bọn đàn ông thèm khát đến cháy bỏng để mong được sở hữu…
- Thôi được. Tao sẽ không nói. Nhưng tao không muốn nhìn thấy mày như vậy. Phương Vy mà tao quen không có trốn tránh sự thật cái kiểu hèn nhát như thế. Cứ cho là bây giờ không thể thay đổi được gì nữa. Nhưng mày cứ sống thế này hoài sao? Mày phải ra ngoài, phải hít bụi trời để mà biết có gì trong đó chứ?
Phương Vy gần như đồng ý, nhưng hơi miễn cưỡng.
- Có lẽ mày nói đúng. Nhưng…
- Nhưng cái con khỉ mốc, mày mà nhưng thì cứ chết xó trong cái nhà này đi nhé, tao không có vác cái bụng bầu mà qua đây thăm mày lần 2 đâu.
Cả hai cùng cười lớn.
Phương Vy đã nhận lại từ Song Quỳnh niềm tin cho “sự khởi đầu”.
- Ừhm, tao sẽ không ở nhà nữa đâu. Tao cũng bắt đầu muốn đi làm rồi.
Song Quỳnh gật gù ra vẻ.
- Nói được là làm được đấy nhé. À, tao muốn mày làm mẹ đỡ đầu cho con tao, trường hợp nếu tao có gì…
Phương Vy nói lớn.
- Nè nè, nói xui gì vậy? Chưa sinh nó ra đã lo chuyện trên trời dưới đất rồi. Vớ vẩn.
Song Quỳnh cười trừ, cô xoa bụng.
- Ờ, quên…mà tao đói quá à, không biết cô Tuyết đã làm xong món gì chưa nữa…!
…
Tối nay, dù Quốc Tuấn có đồng ý hay không thì Phương Vy sẽ vẫn đi kím việc làm, và nhất định sẽ làm lại tất cả. 21 tuổi…cái tuổi trẻ trung đầy nhiệt huyết…vẫn còn chưa muộn.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Hải Anh lặng lẽ đốt thuốc. Nửa năm sống trong sự bình yên, lặng lẽ…anh thấy mọi thứ không còn ủng hộ anh như trước nữa. Người con gái, đứa cháu mà anh từng yêu thương, chăm sóc quay mặt lại với anh. Thằng bạn tri kỉ thì lập công ty riêng, chuẩn bị làm cha. Cái thời đôi mươi ngày xưa, khi anh có tất cả trong tay: Tình Yêu, Sự Nghiệp, Danh Vọng và Tiền làm anh càng thấy cô độc hơn. Bây giờ đã gần 30 rồi, anh chỉ cần có Phương Vy, anh cần có nụ cười của con bé, cần cái chăm sóc nhẹ nhàng đấy. Phải, Hải Anh đã yêu như mối tình ngày xưa. Các nguyên tắc đã làm trái tim anh đông cứng lại…
Chương 36: Hữu duyên.
….
Phương Vy không ngủ được, cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Quốc Tuấn, khoác lên người cái váy ngủ mỏng. Từ lúc cô quyết tâm sẽ đi làm, bất chấp Quốc Tuấn có phản ứng gì thì mối quan hệ giữa 2 người càng tệ hơn. Phương Vy mệt mỏi vì sự ngờ vực của anh. Nhưng dù sao, sau những lần cãi vả đó, Quốc Tuấn cũng chẳng để tâm nhiều. Cuộc sống vợ chổng như vậy là quá đẹp với Phương Vy rồi. Cô ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, mở laptop trong lúc chờ nước sôi để pha một ly café nóng.
…
Một ý nghĩa lóe sáng trong đầu của Phương Vy. Hồi Kí…cô sẽ viết lại những kỉ niệm của mình, từng chút, từng chút một để gắn lại chuỗi hình ảnh về Hải Anh – người chú của mình.
Và có lẽ đó là cách để quên đi quá khứ.Phương Vy và Quốc Tuấn cùng thỏa thuận sẽ tạm thời xa nhau vài tháng để lấy lại sự cân bằng của riêng mình. Những cuộc cãi vã, tranh luận về quan điểm và suy nghĩ của mỗi người làm cả hai mệt mỏi. Quốc Tuấn cần xác định mình có còn yêu và nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không. Riêng Phương Vy, cô đã quá chán nản với cuộc sống bây giờ. Công việc chỉ giúp cô quên đi phần nào sự “trống rỗng” trong đầu chứ không thể quét sạch mọi ưu tư.------------------------------Chiếc xe du lịch dừng trước cửa Vinpearl Resort Hòn Ngọc Việt. Phương Vy quyết định sẽ thư giãn ở đây vài tuần trước khi quay lại công việc PR ở công ty.……---------……
Khi cô đến quầy tiếp tân thì có một dáng người đàn ông vừa kéo cái vali của mình đi về phía tháng máy.
Hải Anh vừa kí một hợp đồng với khu Resort này, anh khá thích thú với ý nghĩ sẽ chuyển sang lĩnh vực kinh doanh du lịch. Thật ra thì relax vài ngày ở đây cũng không có gì là đáng trách, Hải Anh mong mình sẽ có những khoảng thời gian thoải mái khi làm việc trong một không gian như thế.
Phương Vy nhận card phòng 405, tầng 4 rồi chạy nhanh cho kịp cửa thang máy đang dần đóng lại.
Hải Anh ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chân người chạy đến, nhưng cánh cửa đã khép lại, anh chỉ kịp nhìn thấy một mái tóc dài quen thuộc màu nâu đỏ.
Phương Vy thở dốc, cô tự trách mình tại sao phải chạy theo những thứ đã không còn hy vọng…Hải Anh ở tầng 6, phòng 603, bao bọc quanh khách sạn là những cảnh biển yên tĩnh với sóng vỗ rì rào, bất kì ai cũng thèm được ra đó, tận hưởng cái nắng ấm áp của mặt trời..............--------……….
Anh bỏ dở những giấy tờ của mình trên bàn, quyết định đến đây mà không đi dạo vài vòng thì thật uổng phí. Nói là làm, anh thay một bộ đồ thể thao thật thoải mái với ý định chạy dọc bờ biển trước khi quay lại công việc.
Phương Vy đóng cửa phòng, vuốt lại mái tóc trước khi bước vào thang máy. Hôm nay cô sẽ hít thở chút không khí “mặn chát” của biển để lấy lại tinh thần, bắt đầu kì nghỉ của mình tràn trề sức sống hơn. Hai ngày vừa qua ở trong phòng đọc sách thật tù túng.
Cửa thang máy mở ra. Phương Vy bước vào, hơi cuối đầu. Hải Anh né người sáng bên, đút tay vào túi quần vô thức.
Mắt họ chạm nhau…Nguồn cảm xúc trở về…
Hải Anh đứng đó, cái nhìn sâu thẳm và cuốn hút vẫn như xưa. Dáng dấp ngày nào không còn tự tin, phóng độ nữa, nó trở nên cứng cáp, vững chắc hơn với độ tuổi 30.
Đôi mắt Phương Vy long lanh, nét đẹp không hoàn hảo nhưng gây cuốn hút người khác hình như đã nhuốm màu mệt mỏi theo năm tháng.
Phương Vy cắn môi, cô không muốn Hải Anh nhìn mình như thế nữa, cách nhìn ấy sao…tàn nhẫn quá!.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối mặt bất tương phùng.
Anh nói, hơi cuối xuống gần mặt Phương Vy.
- Chúng ta…lại gặp nhau. Phải không?
Phương Vy nắm chặt tay mình lại.
- Anh nên giữ phép lịch sự của mình với tôi một chút.
Hải Anh nhếch mép cao ngạo.
- Vậy sao? Tôi thấy mình đã quá lịch sự rồi đấy chứ? Hay cách “lịch sự” của tôi làm cô em khó chịu và sợ…Quốc Tuấn phát ghen nếu nhìn thấy?!
Phương Vy chặn dòng nước mắt của mình lại, nghẹn ngào.
- Phải đấy! Chồng tôi sẽ ghen, nên anh đừng quá trớn như thế nữa.
Hải Anh lì lợm, thách thức.
- Không thì sao?
Thang máy mở ra, Phương Vy buông lời cảnh cáo trước khi quay người bỏ đi.
- Nếu anh còn theo tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ.
Hải Anh chậm chạp bước ra cửa, kịp đốt cho mình điếu thuốc miễn cưỡng. Tại sao Phương Vy lại ở đây, dám cá là cô ấy đi một mình. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra, anh đọc trong mắt cô sự ray rứt lúc nhìn anh. Rồi nỗi dằn xé giữa thù hận và tình yêu làm anh tò mò hơn về điều đó: Suốt thời gian qua, khi anh vẫn tin rằng Phương Vy và Quốc Tuấn đang hạnh phúc bên nhau thật sự.
Màn hình điện thoại hiện số đang gọi: Khôi Vũ.
- Alô! – Giọng thằng bạn thân vang lên.
- Đang ở đâu đấy?
Khôi Vũ cười khoái trá.
- Ở Paris với vợ, mà mày đâu có tốt để hỏi thăm tao. Chuyện gì?
Hải Anh nhún vai vô thưởng vô phạt.
- Ừ, muốn nhờ mày một chuyện.
- Nói đi.
Giọng anh khàn đi 1 chút.
- Mày có thể hỏi vợ mày về chuyện của Phương Vy không? Tao muốn biết về cuộc sống của…con pé.
Khôi Vũ cười lớn.
- “con pé”? Mày lại có suy nghĩ gì vậy? Tính gây rắc rối nữa sao? Tao khuyên mày buông tha cho…
Hải Anh ngắt lời.
- Tao biết tao phải làm gì, mày đừng có lên giọng nữa. Giúp hay không?
Khôi Vũ im lặng 1 lúc, anh do dự.
- Tao sẽ thử, nhưng cũng chỉ giới hạn thôi, Song Quỳnh kín miệng về chuyện của Phương Vy lắm.
Hải Anh xuống giọng.
- Ráng giúp tao đi.
Khôi Vũ dò hỏi.
- Mày định làm gì vậy? Người ta đã có chồng rồi đấy.
- Tao có suy nghĩ của tao. Sao, được chứ?
- Hên xui.
Hải Anh thở nhẹ hài lòng.
- Khi nào xong thì phone tao liền nhé.
- Ừ, Bye.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Chương 37: Đêm.
Nỗi vui mừng vì có cứu tinh chưa kịp trỗi lên thì giọng nói của Hải Anh liền đó làm Phương Vy cụt hứng.
- Sao thế Phương Vy?
Ngần ngừ một chút, cô đành tặc lưỡi quay lại.
- Cái thẻ của tôi chắc có trục trặc gì đó, không mở được cửa.
- Để anh xem thử.
Hải Anh bước lại cạnh cô, anh chìa tay ra.
Bắt chước vẻ thản nhiên khó ưa của anh, Phương Vy đặt cái card vào bàn tay ấy. Hải Anh vừa đút card vào cửa vài giây, một tiếng “tách” khẽ vang lên. Anh quay lại nhìn cô.
Thấy cánh cửa đã mở ra được, Phương Vy tươi ngay nét mặt.
- Hay quá, cảm ơn…anh.
Thế nhưng dường như Hải Anh chưa muốn để cô vào phòng, anh vẫn đứng yên vị trí đó mà nhìn cô, không biết rằng mình đã trở thành vật cản trước cửa.
Phương Vy ngơ ngác nhìn anh ta, sao vậy nhỉ? Cửa đã mở ra rồi, và cô cũng đã cảm ơn anh rồi kia mà, Hải Anh còn chờ gì nữa mà không cho cô vào?
Ánh mắt ấm áp của Hải Anh khiến Phương Vy đột nhiên…đỏ mặt nhìn lảng đi, tim cô bắt đầu loạn dịp theo từng giây trôi qua.
- Anh làm gì vậy? Tôi vào phòng được chưa?
Hải Anh cười.
- Tóc em đang ướt kìa.
- Hả?
Phương Vy tưởng như mình đang nghe lầm. Chẳng lẽ Hải Anh rảnh việc đến nỗi để ý tóc cô khô hay ướt nữa sao?
- Ừ…hơi ướt, mà có chuyện gì sao?
Câu trả lời có vẻ bâng quơ.
- Thì sẽ không tốt cho sức khỏe, cần phải sấy khô đấy.
Phương Vy nhún vai.
- Ừ, tôi khỏe mạnh lắm, anh đừng lo. Anh có để tôi vào phòng nghỉ ngơi không?!
Hải Anh khoác tay.
- Em không mời anh vào phòng sao?
- Hả?
Miệng Phương Vy hơi run run.
- Giờ này đã khuya, anh muốn vào phòng tôi làm gì?
Anh nhe răng cười.
- Thì chỉ muốn uống một lon nước thôi, phòng tôi hết rồi.
Phương Vy đắn đo, nhưng rồi cô nhẹ nhàng gật đầu, để anh đẩy cửa cho mình bước vào và nghe tiếng bước chân theo sau thật gần gũi.
- Tôi chỉ còn 2 lon bia, anh uống được không?
Hải Anh ngồi xuống giường thật tự nhiên.
- Ừ, sao cũng được.
Anh đón từ tay cô lon bia, hơi ấm lan nhanh khắp căn phòng khi họ trao nhau cái nhìn xa xăm.
Phương Vy cũng ngồi xuống giường, bên cạnh anh, mở nắp lon bia, tự cho mình một hớp để lấy dũng cảm tiếp tục cuộc trò chuyện này.
Hải Anh mở lời trước.
- Em và Quốc Tuấn không đi cùng nhau sao?
Phương Vy hơi cuối đầu.
- Anh cũng thấy rồi đó, tôi ở đây một mình.
- Tại sao cả hai không đi chung?
Cô uống thêm một ngụm bia, cười buồn với anh.
- Thì giống những cặp vợ chồng khác, có những lúc giận hờn, phải xa nhau một thời gian.
Phương Vy quay sang Hải Anh, nhướng mắt.
- Còn anh? Đến đây một mình luôn sao?
- Ừ.
Rồi cả hai im lặng. Gian phòng trở nên se lạnh vì nhiệt độ của máy lạnh đang hạ xuống.
Phương Vy hít một hơi dài, nốc vào miệng lon bia, tự nhủ sẽ nói khéo để đuổi Hải Anh về, cô cần được ở một mình lúc này hơn bao giờ hết. Nhưng khi quay sang bên cạnh, Phương Vy bỗng nhận ra lon bia của anh đã cạn từ lâu và đang được Hải Anh cầm hờ hững trên tay.
Chợt…
Họ vô tình nhìn nhau, một cái nhìn kì lạ.
Phương Vy thấy rùng mình, cô hấp tấp đặt lon bia xuống bàn rồi đứng dậy.
- Xin lỗi, tôi…
Cô chỉ vừa ra đến gần cửa thì Hải Anh đã chụp lại kịp. Anh ấn cô vào bờ tường lạnh toát. Không biết vì bức tường hay ánh mắt của Hải Anh quá gần làm cho Phương Vy co người run rẩy trong lo sợ.
Giọng anh như khàn hẳn:
- Em đi đâu vậy?
Phương Vy nghẹn giọng, đầu óc cô đang quay cuồng đến không thể nghĩ nổi câu trả lời. Hơi thở anh mơn man trên má cô:
- Em đang định trốn tôi nữa sao, Phương Vy? Em có biết tôi đã đứng hàng giờ ngoài hành lang vắng lặng, chỉ để ao ước đến cháy bỏng là được nhìn thấy em trong cái đêm buồn lạnh lẽo này. Ao ước viễn vông, thế mà cũng thành sự thật, em trở về phòng vào giờ này phải chăng vì giao cảm với tôi? Tôi đã tưởng rằng mình vô vọng khi nhìn em cùng người đàn ông khác kết hôn. Tôi đã chạy đua với tất cả, và giờ đây câu nói của em lúc nãy nhắc nhở tôi rằng tôi còn phải chạy đua với thời gian nữa, phải không Phương Vy?
Giọng thầm thì êm ái của Hải Anh vừa dứt bên tai, thì môi anh đã kề bên môi cô. Phương Vy giật mình muốn phản kháng, nhưng sức nặng của cả thân người anh và bức tường lạnh phía sau lưng như đồng lõa, khiến cô không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể nhắm mắt trốn chạy nỗi lo sợ trong thực tại.
Nụ hôn thật dài và mạnh mẽ khiến cô gần ngạt thở. Khi anh rời môi, cô như một con thỏ hoang mụ mị cả đầu óc và rời rạc cả chân tay.
Anh nhìn cô chăm chú như sợ cô sẽ đẩy anh ra hoặc bỏ chạy.
Khi Phương Vy tạm lấy lại hơi thở điều hòa, anh mỉm cười ranh mãnh cúi xuống hôn thêm nữa. Nhưng nụ hôn sau nhẹ nhàng hơn, gượng nhẹ hơn, như không để hơi ấm của cô vuột khỏi bàn tay mình quá nhanh.
Họ lấy lại cảm xúc và quên dần đi tất cả những thứ xung quanh. Kí ức ngày nào khi họ trao nhau lời yêu lần đầu tiên trở về rõ ràng hơn bao giờ.
Phương Vy nhắm mắt lại, để cho Hải Anh ghì lấy thân thể mình chặt vào anh. Mùi nước hoa Midsummer thoang thoảng đâu đây….
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét