Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 11


Chương 29: Bày tỏ trái tim.3

Hải Anh khựng lại nhìn xuống cô, gương mặt anh dần dịu lại. Phương Vy nói như muốn khóc:
- Anh điên mất rồi.
Vuốt tóc cô, anh thở nhẹ.
- Ừ, anh hóa điên thật đó, cũng vì em thôi.
Cô quệt nước mắt mếu máo nói:
- Trời ơi, anh chướng quá, nóng tính quá. Biết anh 2 năm rồi, bây giờ mới thấy anh kì khôi như vậy.
Hải Anh nâng mặt cô lên và lau phụ cô mấy giọt nước mắt viền mi, anh thầm thì:
- Anh biết mình xấu tính, nhưng anh yêu em hật lòng, nếu có em bên cạnh kềm lại, thì có thể anh sẽ bớt đi đấy.
Phương Vy bĩu môi bệu bạo nói:
- Đừng dụ khị. Chỉ từ tối đến giờ mà anh ăn hiếp em đủ thứ, hỏi làm sao mà có chuyện em sẽ kềm anh lại chứ.
Hải Anh mỉm cười:
- Vậy thì sau này anh sẽ sửa, có em thì em nói gì cũng được, anh sửa mà, không ăn hiếp, áp đặt gì em nữa, chịu không?
Thấy cô không trả lời, nhưng vẫn tin cậy tửa vào mình, anh ôm cô vào lòng dìu cô đến sofa, để cô ngồi sát bên mình. Phương Vy thở dài thua cuộc, cô nhắm mắt để mặc anh dẫn cô đi trong sự lâng lâng hạnh phúc mà chẳng có kẻ thua cuộc nào có được.
Ôm gọn cô trong vòng tay, anh thầm thì than vãn.
- Em bướng bỉnh thật, lúc nào cũng có cái tự ái cao ngất trời. Làm anh mỗi lần muốn theo cũng đau tim.
Phương Vy vẫn nhắm mắt, môi nở nụ cười hiền không đáp. Nụ cười xinh đến nỗi làm Hải Anh cúi xuống hôn nhanh lên moi cô, như sợ cô mở mắt sẽ tách ra khỏi anh nữa vậy.
Nụ hôn dài làm Phương Vy như trôi vào ngọn sóng triều ấm áp quen thuộc. Cái nụ hôn mà 2 năm trước cả hai đã khao khát tìm lấy nhau. Hình ảnh của sự ấp úng…thẹn thùng khi lần đầu cả hai chạm môi nhau…hình ảnh của sự cuốn hút khi cả mai nói dối trái tim mình…tất cả sống động hiện ra trong đầu mỗi người.
Phương Vy đón nhận nụ hôn như đoán nhận sự thật không thể chối cãi rằng cô yêu anh quá. Giờ đây, cô đã hiểu rằng cô cần anh hơn bất kỳ nỗi lo sợ mơ hồ vu vơ nào ám ảnh, cô cần anh trong cuộc đời lặng lẽ, đơn điệu này, cần sau những ngày nhớ nhung đến tê dại.
Hải Anh rời môi và chăm chú nhìn cô. Anh không dám thở mạnh khi chưa nhận được câu trả lời cho mình. Hiểu ý anh, cô cười e ấp, nước mắt viền mi trong tiếng thầm thì dành riêng mình anh nghe. 
- Em yêu anh, yêu nhiều hơn em tưởng.
Hải Anh thừ người ra mấy giây. Mắt anh ngập đầy niềm sung sướng. Anh ôm siết lấy cô:
- Anh biết mà. Anh đã biết chắc như vậy khi thấy vẻ bối rối lúc gặp lại em ở C.K. Nhưng em nói ra, anh cảm thấy hạnh phúc quá. Anh yên tâm rồi.
Cô đỏ mặt ngượng ngập.
- Em cũng ước mình nói cho anh biết, nhưng không hiểu sao lại trào nước mặt khi nói ra.
Hải Anh cuối xuống, trân trọng hôn lên đôi mắt ướt của cô. Giọng anh dịu dàng.
- Những giọt nước mắt hạnh phúc đó thôi, cô bé khờ của anh.
Sao ngoài trời đêm như sa xuống đầy gian phòng, khi những nụ hôn liên miên của Hải Anh dẫn dắt cô đi loanh quanh trong miền đất bình yên. Nhưng trận mưa hôn vừa dứt, các ánh sao như vẫn còn lấp lánh vây quanh làm cô choáng ngợp đến không dám mở mắt ra, cô sợ giấc mơ tuyệt vời này tan biến mất.
Lời Hải Anh thầm thì bên tai:
- Làm vợ anh nhé, Phương Vy?
Cô giật mình mở mắt ra. Anh hồi hộp hỏi:
- Em nghe anh nói không?
Phương Vy gật đầu. Anh hỏi lại.
- Em đồng ý không? Chúng ta hãy làm lễ cưới nhé?
Cô nhìn anh đăm đăm:
- Anh nói thật à?
Hải Anh gật nhanh.
- Dĩ nhiên là thật rồi. Anh yêu em, và em cũng vậy, mình hãy kết hôn đi.
Phương Vy ngập ngừng.
- Còn Đoan Thụy, anh quyết định…nhanh vậy?!.
Hải Anh hơi khó chịu.
- Anh sẽ chia tay cô ấy. Chẳng nhanh đâu, anh yêu em lâu rồi, và vẫn mong mỏi có em bên cạnh.
Phương Vy cười ngắt lời.
- Thì bây giờ em vẫn ở bên anh đấy thôi.
Anh lắc đầu như chưa đủ.
- Vẫn biết vậy, nhưng anh không muốn có bất kì dịp nào cho những tên đàn ông khác giành lấy em trong tay anh. Anh biết mình có nhiều tính làm em khó chịu. Một ngày nào đó em chịu không được bỏ anh mà đi như 3 năm trước thì sao?
Cô phì cười:
- Trời đất! Anh không tin vào bản thân nữa sao? Vậy mà xưa nay em lại nghĩ anh là con người cao ngạo, luôn tự tin về mọi mặt.
Hải Anh cũng cười:
- Lòng tự tin ấy vẫn còn, nhưng em đâu biết những lần em lạnh lùng, ương bướng đã làm khổ anh thế nào. Anh muốn sống bên em hạnh phúc đến già chứ không phải chết trẻ vì đau tim đâu.
Phương Vy úp mặt vào ngực anh.
- Em mới phải đau tim thì có…
Cả hai chợt nhận ra thời gian trước đây làm lãng phí hết những cảm xúc của tình yêu của họ. 
Hải Anh nhấc bổng Phương Vy trên tay mình, môi anh không rời cô khi đặt cô thật nhẹ nhàng lên giường. Phương Vy đẩy nhẹ anh ra, xấu hổ.
- Em…
Hải Anh vuốt nhẹ gò má ửng hồng của cô, ngọt ngào.
- Anh yêu em.
Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 30: Ngọn sóng cao trào.
Không gì hạnh phúc hơn khi Hải Anh dọn về sống chung với Phương Vy. Tình yêu của họ còn ngọt hơn cả đường mật. Ngày và đêm ở cạnh nhau, cả hai cứ quấn quýt như đôi vợ chồng mới cưới. Vậy mà đã gần 2 tháng trôi qua rồi…
7.00 AM
Phương Vy tỉnh dậy, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh. Người đàn ông của cô đang say giấc mộng mị, khuôn mặt mệt mỏi vì công việc vẫn không làm mất đi phong độ của Hải Anh ngày nào. 
Cô mặc cái áo sơmi của anh, cố gắng làm món ốp la thật ngon như mọi ngày để đón lấy nụ cười và cái ôm ấm áp của Hải Anh từ đằng sau như lời cảm ơn cảm động nhất. 
7.30 AM
Hải Anh bước từ phòng tắm ra, anh lau tóc và hít hà mùi trứng thơm phức ở trên bàn. Không quên cảm ơn Phương Vy, anh lại gần cô, đặt nụ hôn sâu vào bờ môi quyến rũ ấy.
Phương Vy cứ thấy màu hồng xuất hiện khắp nơi, ánh nắng ngọt ngào như muốn chia sẻ chút gì đó từ niềm hạnh phúc đơn điệu ấy.
Rời môi cô, anh ngồi xuống bàn, bắt đầu bữa sáng của mình.
Phương Vy ngập ngừng rồi lên tiếng.
- Từ lúc anh về đây, Đoan Thụy có…phản ứng gì không?!
Hải Anh từ tốn trả lời.
- Không, cô ấy bình tĩnh hơn anh nghĩ nhiều. Có lẽ thời gian qua, anh lạnh nhạt với cô ấy nên tình yêu cũng vì vậy mà giảm dần. Vả lại, tính cô ấy không như em, thường cam chịu nhiều hơn.
Phương Vy chưa kịp mỉm cười đã bị Hải Anh chặn lại bằng giọng căn dặn.
- Nhưng em cũng phải cẩn thận Quốc Tuấn, anh không muốn chúng ta phải chia tay chỉ vì một sự hiểu lầm vớ vẩn nào đó nữa.
Cô phì cười.
- Quốc Tuấn cũng không nguy hiểm như anh nghĩ đâu. Anh ấy hiền và sẽ biết rút lui mà, nhất là khi biết em yêu anh.
Hải Anh nhăn mặt, anh khó chịu trước vẻ vô tư của Phương Vy.
- Không được chủ quan. À, em nghỉ việc ở công ty PAAT đi, về làm thư kí cho anh. Thằng Khôi Vũ bây giờ suốt ngày yêu đương, không còn màng gì đến công việc nữa, 1 mình anh xử lí không hết.
Cô gật đầu không điều kiện. Bây giờ, quá hạnh phúc rồi, mơ ước chi thêm.
8.45 AM
- Anh đi làm nhé.
Phương Vy hôn phớt vào má anh.
- Ừhm, em cũng đi siêu thị mua chút đồ về, có thêm anh nên đồ dùng trong nhà cũng mau hết.
- Ừ, cẩn thận nhé.
Nói xong, anh bước ra khỏi cửa, trên tay là chiếc điện thoại rung liên hồi. Công việc vẫn không buông tha anh – người đàn ông thành đạt và thông minh đang đấu tranh với sự nghiệp..
-----------------------------------------
Quốc Tuấn chờ Phương Vy ở quán cafe Đất, hôm nay, anh sẽ ra quân bài cuối cùng.
Điện thoại rung…
Giọng của Đoan Thụy nghe thật chua ngoa.
- Con quỷ cái đó đến chưa?!
Anh điềm tĩnh gõ những ngón tay trên bàn.
- Chưa, nhưng em bình tĩnh đi, làm vì nóng vậy.
Đoan Thụy rít lên.
- Em muốn nó phải sống thật đau khổ, phải biết cái cảm giác yêu mà không thể ở bên nhau.
Quốc Tuấn không ngạc nhiên với thái độ đó. Đoan Thụy đã hy sinh quá nhiều vì Hải Anh, giờ anh ta bỏ cô, nỗi hận thù, căm tức cứ thế đổ vào Phương Vy. Nhưng Phương Vy là người anh yêu, anh không người con gái ấy bị Đoan Thụy hãm hại nên phải tham gia vào. Một cách gián tiếp để Phương Vy thuộc về anh, và giúp Đoan Thụy thõa lòng hận thù.
- Được rồi, bản hợp đồng trị giá hơn cả chục tỷ bạc đang ở đây, anh không tin là mình không giúp được em.
Đoan Thụy thở mạnh, cô gằn từng tiếng.
- Dù cô ta có đồng ý hay không, anh vẫn phải phá vỡ hợp đồng đó. Công ty của Hải Anh sẽ không trụ nỗi đâu.
Thoáng thấy bóng Phương Vy ở cửa, Quốc Tuấn liền tắt máy trước lời hứa chắc nịnh.
- Yên tâm.

Phương Vy ngồi xuống, cô hồng hào hơn hẳn mọi ngày.
- Chào anh. Đợi em lâu không?
- Ừ. Cũng không sao, anh vừa đến thôi.
Khẽ cười hối lỗi, Phương Vy chun mũi.
- Anh đừng chấp em nhé.
- Ừ. 
Quốc Tuấn đợi Phương Vy gọi nước xong, anh lập tức vào vấn đề chính.
- Anh không muốn em đau đầu. Chúng ta sẽ có 1 cuộc trao đổi về mặt tinh thần nhé.
Vừa nói, anh vừa đưa cho Phương Vy xấp tài liệu trên tay mình.
- Đây là bản thảo hợp đồng mà anh đã có chữ kí của chủ tịch tập đoàn đối tác. Công ty mà Hải Anh đang hợp tác là một vụ làm ăn hơn chục tỷ bạc. Theo luật, anh chơi kiểu “ăn giật” thế này cũng không quân tử chút nào. Nhưng em cũng biết là anh không có lòng kiên nhẫn với lời đồng ý cầu hôn của em. 
Phương Vy xám mặt, cô lắp bắp…
- Làm sao anh có xấp tại liệu và bản hợp đồng này? Chẳng phải công ty Hải Anh đã nhận hợp đồng này từ cách đây 2 tháng rồi sao?
Quốc Tuấn điềm nhiên.
- Phải, hắn ta rất giỏi khi vượt qua hàng chục công ty lớn nhỏ trong nước để giành lấy bản hợp đồng béo bở này. Chỉ cần thành công, APPAT sẽ trở thành tập đoàn vững mạnh nhất của Việt Nam và vương xa đến ngôi vị xưng bá ở Châu Á. Nhưng, hắn ta không ngờ công ty mình bị rò rỉ thông tin. Có lẽ, em biết là ai.
Phương Vy nheo mắt, cô thở gấp.
- Đoan…Thụy?!
Quốc Tuấn gật đầu.
- Chính xác, cô ấy đã bán hợp đồng với danh xưng phu nhân giám đốc. Và em biết là anh không thể bỏ món ăn béo bở này. Nhưng, anh cần có một cái giá hợp lí. Anh muốn em…làm vợ anh.
Phương Vy nóng mặt, cô đứng lên.
- Đừng hòng. Tôi không tin những gì anh mang ra hăm dọa đâu. Tôi hiểu Hải Anh, tôi tin anh ấy sẽ giải quyết được việc này. Đoan Thụy chưa từng làm ở công ty, tất cả chỉ là mồi nhử để trả thù. Tôi sẽ không mắc lừa hai người.
Quốc Tuấn không vội vàng, anh kéo tay Phương Vy khi cô quay lưng bỏ đi.
- Em biết sự nghiệp và danh vọng là thứ mà Hải Anh đã phấn đấu nửa đời người để tạo dựng. Chẳng lẽ chỉ vì một tình yêu mong manh của mình, em nỡ để người ta chìm vào sự thất bại ê chề sao. Cùng trong nghề, em biết hợp đồng này không chỉ tổn hại đến ngân quỹ, mà còn liên quan đến danh dự cũng như uy tín của công ty. Anh khuyên em nên suy nghĩ thật kĩ.
Phương Vy thấy nước mắt ở khóe mi chực trào ra.
- Tôi đã nghĩ anh là một người thông minh. Tại sao bây giờ lại làm con rối để Đoan Thụy sử dụng chứ?
Quốc Tuấn lắc đầu, anh vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh.
- Đoan Thụy trả thù, không sai. Nhưng không phải là người điều khiển anh. Cô ấy không biết anh yêu em, và anh sẽ bỏ hợp đồng mà cô ấy đã bán cho anh nếu em đồng ý rời bỏ Hải Anh và làm vợ của anh. 
Phương Vy mím môi tức giận.
- Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Mục đích cho sự trao đổi ở đây đều vì lòng hận thù của Đoan Thụy và tình yêu mù quáng của anh.
Quốc Tuấn bật cười.
- Nếu mù quáng, anh đã không thương lượng với em. Anh không muốn em trở thành gánh nặng cho Hải Anh, không muốn em phải nhìn thấy người đàn ông của mình quỵ ngã. Một lần cuối, anh khuyên em hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi quá muộn.
Phương Vy giằng tay ra khỏi anh, cô bỏ đi trong sự đau khổ. 
Hạnh phúc chỉ đến đây thôi sao? Ông trời ơi! Cuộc sống ơi! Tôi đã làm gì sai chứ?...



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 31: Cắn rứt.
Hải Anh mở cửa, mong chờ khuôn mặt và nụ cười ấm áp của Phương Vy sau những giờ phút căng thẳng trên công ty. Nhưng sau sự chờ đợi chỉ là cái nhìn dịu dàng và khuôn mặt hơi biến sắc của cô. Anh mở nút áo sơmi.
- Em bệnh hả?
Phương Vy lắc đầu.
- Không, chắc tại em làm bếp nãy giờ nên…mệt thôi.
Hải Anh ậm ừ, anh hôn vào má cô thật kêu rồi bước vào bathroom thư giãn trước bữa cơm tối. 
….
Bữa ăn diễn ra hơi thầm lặng so với những hôm trước, nhưng cũng không được lâu vì Phương Vy chợt lên tiếng.
- Anh, công việc ở công ty dạo này thế nào?
Hải Anh điềm nhiên.
- Đang có chiều hướng tốt. Anh vừa kí được hợp đồng với 1 tập đoàn lớn ở Châu Âu, hứa hẹn sẽ mang lại nhiều thành công và lợi nhuận. Nhưng vẫn chưa có thông báo sẽ chính thức tiến hành kế hoạch vào lúc nào, anh đang chờ bên kia hẹn ngày họp. Mà em hỏi làm gì?
Phương Vy cười trừ.
- À, em muốn biết về tình hình của công ty để khi quay lại công việc không phải bận bù đầu. 
Hải Anh nhún vai.
- Cần gì hỏi. Lát anh sẽ cho em xem những kế hoạch đầu tư cũng như thống kê chính thức của công ty trên laptop, như vậy sẽ rõ ràng và nhanh hơn.
Phương Vy mừng rỡ, cô mong muốn được thấy thực hư lời Quốc Tuấn hăm dọa.
- Được, anh có thể đưa em xem liền không?
Hải Anh ngẩng đầu ngạc nhiên.
- Ăn xong đi, em làm gì vội vàng vậy? 
Phương Vy xua tay.
- Thôi, em ăn lúc nãy vẫn còn no. 
Hải Anh lắc đầu chịu thua, anh buông đũa và lấy trong cặp ra cái laptop, khởi động máy rồi mở pass cho Phương Vy.
….
10.00 PM
Phương Vy vẫn cắm cúi xem điều lệ hợp đồng và số liệu trên laptop. Hải Anh xem tivi ở sofa, chờ lâu nên khó chịu, anh đứng dậy lại gần, giọng mời mọc.
- Ngày mai hãy xem, ngủ sớm đi em.
Vẫn không rời mắt khỏi màn hình, cô từ chối.
- Anh ngủ trước đi, em xem 1 chút sẽ ngủ sau.
Không chịu thua, anh liền cuối xuống cổ cô, hít hà mùi hương.
Phương Vy nói hối lỗi, đẩy nhẹ anh ra.
- Thôi mà, ngủ đi, hôm nay em muốn xem cho hết.
Hải Anh gãi đầu, anh giận dỗi.
- Ừ, thôi sao cũng được, anh ngủ 1 mình vậy.
Phương Vy phì cười trước thái độ đó, nhưng cô vẫn không nói gì.

1.55 AM
Như vậy tất cả là sự thật. Hải Anh đã sơ sót với việc đề xuất “đảm bảo đối tác sẽ thực hiện đúng như những gì đã kí kết”. Tập đoàn kia có thể phủi tay để hợp tác với bất kì công ty nào khác. Và nhất là khi có sự chuyển nhượng hợp đồng từ Đoan Thụy, như vậy phần thua chắc chắn là về công ty APPAT .
Phương Vy xoay đầu nhìn Hải Anh đang say ngấc ngủ, cô nghe nơi cổ mình có tiếng nấc….rồi từ từ cảm nhận dòng nước chảy dài trên khuôn mặt mình. Cô phải làm sao chứ? Có anh và mất tất cả hay mất anh để giữ lại tất cả?
Trời ơi! Ông trời ơi, tại sao lại tạo nên sợi dây duyên nợ này, tại sao lại ban cho kẻ khác niềm tin rồi giành lại cái niềm tin ấy. Thế gian còn có những số phận khắc nghiệt thế này sao? Cố gắng bao nhiêu để có được tình yêu, mất bao nhiêu năm chỉ để bản thân mỗi người dám đối diện với tình cảm của mình. Giờ đây, điều ấy chỉ còn là con số 0 to tướng.

“Em phải làm gì hả anh? Em yêu anh, yêu đến mức em nghĩ mình sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng em không muốn nhìn anh đánh mất công ty, em không muốn sự phấn đấu nửa đời người của anh để đánh đổi em. Một đứa con gái tầm thường, không địa vị, không thế lực thì đâu có đáng, đúng không anh? Nhưng em biết chọn quyết định nào chứ? Lí lẽ con tim hay lí trí của mình?...
Em yêu anh…! Nhưng em không thể yêu mù quáng như vậy được. Em không muốn mất anh, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn anh mất đi tất cả. Em muốn là vợ anh, nhưng mãi không thể sống những ngày tháng trong nỗi cắn rứt. …
Hải Anh?! Tại sao em và anh gặp nhau…cớ gì anh lại phải quan tâm, để ý đến một con nhóc ăn chưa no, lo chưa tới như em?... Phải chi anh đừng gặp em ở party hôm ấy, phải chi em đừng yếu lòng trước sự chân thành của anh thì giờ đây, anh đã có một tương lai khác…”

Đêm dài…hình ảnh ngày họ nhận ra một nửa của mình hiện hữu thật rõ trong đôi mắt đẫm lệ. Phương Vy cứ khóc mà không hiểu vì sao…cô thấy cô đơn, cái lạnh giá của sương đêm không đủ làm cô gục ngã. Nhưng một quyết định sai trái nào sẽ khiến cô mất hết sức sống…
Phương Vy…sẽ phải làm gì?!




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét