Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 10


Chương 28: Lời cầu hôn.
Phương Vy chạy nhanh lên công ty khi vừa gửi xe vào tầng hầm. Cô vừa đi vừa cầu nguyện rằng mình sẽ không bị mắng vì cái tội nghỉ việc mà không xin phép. Mà càng nhớ…càng tức chứ, có phải lỗi tại cô đâu. 
“Cộc cộc”..
- Vào đi. 
Giọng nói của Quốc Tuấn trầm ấm làm Phương Vy thấy lo lắng hơn. Ghê quá!
- Chào anh. Em xin lỗi vì ngày hôm qua không đi làm. Em đã soạn hợp đồng cho các khách hàng tuần này, bản thống kê em cũng đã hoàn thành, anh xem qua rồi duyệt cho em. Anh có cần ly cà phê nóng không? Em pha cho anh nhé!
Không cần đợi anh trả lời, cô cũng cố gắng hoạt động cho nhanh rồi phóng ra khỏi phòng khi hoàn thành câu nói. Nhưng Quốc Tuấn đã chặn lại bằng lời ra lệnh rắn rỏi.
- Khoan đã.
Phương Vy xoay người, cô chớp mắt.
- Dạ…
Quốc Tuấn đứng lên, anh tiến lại gần cô, khẽ vuốt những giọt mồ môi lấm tấm trên trán. Anh nhẹ nhàng.
- Sao em vội vậy? Anh đâu có trách em vì việc nghỉ không phép.
- Không…chỉ là…
Quốc Tuấn mỉm cười, anh thú vị vì khuôn mặt tự nhiên của cô.
- Được rồi. Anh và em ra quán cafe nào nhé, anh muốn hỏi em vài chuyện.
Khả năng nhận biết những gì nguy hiểm cho mình, cô…hơi rùng mình.
- Sao không nói ở đây hả anh?
Quốc Tuấn nhún vai.
- Ở đây là công việc, anh muốn nói em một số chuyện riêng mà.
Phương Vy gật đầu, cô không dám từ chối vì thấy sự nhiệt tình trong mắt anh. 
….
Cafe Ruby.
- Hôm qua em ở đâu?
Phương Vy bẽn lẽn:
- Ưm…em ở nhà.
Quốc Tuấn gặng hỏi:
- Với ai?
Phương Vy nhăn mặt, cô hơi khó chịu vì bị đào sâu vào đời tư.
- Bạn em. Nhưng sao?
Quốc Tuấn khẽ nhăn mặt, anh cố gắng làm khuôn mặt mình thoải mái hơn.
- Vì anh gọi cho em và nghe giọng người đàn ông trả lời.
Phương Vy mỉm cười, cô nâng ly sữa tươi nóng lên ngâm nghi.
- Chú em đấy. Hôm qua, em và anh ấy tình cờ gặp nhau.
Ngọn lửa ghen tuông hiện ra trong mắt Tuấn, anh khó chịu.
- Em và chú em đã ở cùng nhau …
Phương Vy ngắt lời, phủ nhận.
- Không, chỉ là tình huống bất khả kháng thôi. Anh ấy và em…không có gì cả.
Cô liền ngước lên, đôi mắt long lanh tinh tế.
- Anh có vẻ khó chịu vì điều đó. Nó ảnh hưởng đến điều gì ở anh sao?
Quốc Tuấn ngạc nhiên vì cách dùng câu hỏi như bộc lộ vẻ không hài lòng.
- Em…sắc sảo hơn anh nghĩ. Chắc là em đã đoán ra,…anh đang ghen.
Phương Vy im lặng vài giây, cô không thích mình đứng trong thế “không thể lùi”. Giờ thì sao? Sếp yêu cô? Công việc và tình cảm, hận thù và…trái tim? Phương Vy sẽ lựa chọn cái gì chứ?
- Em xin lỗi nếu như anh sắp nói cho em nghe về tình cảm của anh. Nhưng lúc này, em không thể nghĩ đến…
Quốc Tuấn phủ đầu:
- Em đừng cố gắng trốn tránh.
Phương Vy bật cười, cô nhạy bén.
- Anh biết là em không thể nhận lấy tình cảm của anh…với tất cả những lí do hiện hữu trên đời này.
- Nhưng anh không nói có tình cảm với em. Anh muốn chúng ta kết hôn…
Đó là lời cầu hôn kì dị nhất trên đời. Ít ra thì là với Phương Vy. Nhưng sao? Lập gia đình ở độ tuổi này ư? Lấy một người đàn ông mới quen chưa đầy 1 năm? Và…sẽ dối với trái tim mình à? Phương Vy không nghĩ vậy, cô lắc đầu.
- Cảm ơn lời đề nghị “táo bạo” đó. Nhưng mà…em chỉ mới 19 tuổi thôi. Em không muốn làm một người vợ trẻ đến vậy đâu.
Quốc Tuấn không nản lòng, thậm chí là anh không hề thất vọng. Cô đọc được điều đó trong mắt anh điều đó…1 sự quyết tâm đến bất chấp tất cả. Đằng sau ánh mắt ấy sẽ là gì nhỉ?
- Anh sẽ chờ em, Phương Vy à. Anh không phải mới quen em, anh đã biết em từ lúc nhìn thấy em sóng vai với Hải Anh trong party K&L. Và anh tin…em sẽ là của anh.
Phương Vy không thích, hay nói cách khác là căm ghét cái cách tự tin đến độ…chiếm hữu như vậy. Cô đứng lên, cố gắng giữ phép lịch sự.
- Em sẽ nghỉ làm 2 tháng không lương để suy nghĩ lời anh nói. Nhưng, em cũng không thích anh phủ đầu em như thế. Với em…trói buộc là liều thuốc kích thích tội ác trong em. Hãy chọn cho mình 1 lựa chọn tốt hơn nếu anh không muốn bị tổn thương.
….
Quốc Tuấn nhìn cái dáng nhỏ nhắn của Phương Vy khuất sau cánh cửa. Anh điềm tĩnh nâng ly cafe lên miệng, suy nghĩ về điều gì đó trong đầu. Sẽ chẳng có gì khó khăn khi anh đứng sau Đoan Thụy, cũng không còn trở ngại nào nếu anh lặp lại cái kết mà 2 năm trước anh đã dựng lên…Anh muốn…Phương Vy là của anh.


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất




Chương 29: Bày tỏ trái tim.1
Phương Vy chuẩn bị ra sân bay, cô muốn đi du lịch ở Thái Lan vài tuần để thư giãn. Lúc này, chuyện tình cảm thật sự khiến cô thấy khó chịu lắm. 
Hoàn tất xong thủ tục, Phương Vy bước về phía cửa, chuẩn bị phần kiểm tra hành lí thì…
- Pé Pi. 
Phương Vy quay lại, cô bất ngờ khi thấy Hải Anh đang chạy lại phía mình.
- Hửm?
- Theo anh, nhanh lên. 
Chưa vội vã, Phương Vy rút tay lại.
- Nhưng mà chuyện gì?
- Đừng hỏi.
Nói xong, cô bị Hải Anh kéo đi thật nhanh ra khỏi cửa kính, đến bên chiếc xe hơi màu bạc mới coóng. 
Anh đẩy cô lên xe, đóng cửa lại, cất hành lý ra sau và ngồi vào tay lái.
- Anh đưa em về nhà. Chúng ta sẽ nói chuyện. 
Mặt Hải Anh lạnh ngắt. Phương Vy thấy hơi lo lo, liệu có gì xảy ra không nhỉ?
….
Chung cư Paradise – tầng 19.
Phương Vy mở cửa, cô hỏi nhanh.
- Tại sao phải về nhà em? Có chuyện gì à?
Hải Anh đóng sầm cửa lại, anh hét lên.
- Em và Quốc Tuấn kết hôn sao?
Phương Vy ngớ mặt, cô ngờ nghệch:
- Anh nói gì? 
- Em còn hỏi sao? Tin đồn đó đã lan đến công ty anh rồi đấy.
Phương Vy bật cười, cô ngã lăn ra sofa cùng sự thích thú.
- Có vậy thôi mà chạy ra tận sân bay, rồi đón em về đây. Haha…
Hải Anh nhận ra sự “ngớ ngẩn” của mình trong hành động. Anh lấp liếm bằng lời buộc tội.
- Em đã làm mọi chuyện xáo tung lên.
Phương Vy ngồi dậy, cô hỉnh mũi.
- Chuyện gì? Nếu em lấy anh ta…thì cũng chẳng ai chết hay sống thêm vài trăm năm đâu.
Hải Anh nóng mặt, anh kéo cô đứng dậy, hét to.
- Em thật sự không hiểu ý anh…hay muốn trêu ngươi anh hả?... Anh yêu em! Em hiểu không?
Phương Vy thấy đau, cô vùng vẫy yếu ớt.
- Anh buông tôi ra. Tôi chẳng hiểu cái cóc khô gì mà anh đang nói hết.
- Em nghĩ anh quan tâm đến em cách đây 2 năm là chuyện qua đường sao? Em cho rằng anh bảo vệ em, cố gắng bên cạnh em những lúc em gặp rắc rối là anh nghĩa hiệp à? Vớ vẩn!
Dù biết không phải thế, nhưng Phương Vy vẫn gật đầu.
- Thế thì sao? Chẳng phải ngày trước anh cũng nói…anh thích làm như vậy. Và tôi đã dán cho anh 1 cái “mác” người hùng, anh còn muốn gì nữa? Superman của nhân loại sao?
Hải Anh im lặng tức giận, anh xoay người đi nhanh ra cửa. Khóa ngoài rồi đóng lại, đồng thời cầm chìa khóa ra phía cửa sổ cuối hành lang.
Phương Vy nhận ra điều gì, cô chạy theo cản lại.
- Nè, anh làm cái trò gì vậy? Hải Anh!
Muộn rồi! Anh đã kịp quăng cái chìa khóa ra ngoài…thế là đời cô sắp tàn.
- Chết tiệt. Anh muốn tôi giết anh không? Vé máy bay còn ở kia, và chuyến bay của tôi chỉ còn 10’ nữa sẽ cất cánh. Anh giỡn mặt với tôi đấy à? Anh muốn cái gì, nói đi.
Hải Anh nhún vai.
- Cứ ở chung với nhau vài ngày, em sẽ hiểu anh muốn điều gì.
Nghe như sét đánh ngang tai vậy.
- Cái gì? Ở chung à? Anh bệnh không? Anh còn đi làm…tôi cũng thế. Giỡn sao?
Hải Anh bông lơn.
- Pé Pi nghĩ anh là con nít à? Anh biết em đã xin nghỉ phép 2 tháng không lương mà! Đừng biện hộ nữa.
Phương Vy chưa chịu thua.
- Còn anh, anh thì sao?
Hải Anh nhướng mắt vô tâm.
- Công ty không tệ đến mức phá sản nếu vắng giám đốc vài ngày, mà cả tuần cũng được đấy nhỉ?
Phương Vy trợn mắt.
- Anh…!
Cô không thèm đôi co với Hải Anh nữa mà nhìn về phía cái điện thoại treo trên tường. Muốn nhốt nhỏ này hả? Đâu có dễ vậy.
Như nghe được dòng suy nghĩ đó, Hải Anh liền chạy đến trước cô, kịp thời kéo mạnh sợi dây nối nguồn và bỏ túi.
- Trả đây? – Phương Vy chậm chân, hét lên.
- Nè. Em bướng quá đấy. Ở đây có đủ mọi thứ, không thiếu gì đâu.
Vừa nói, anh vừa nhìn xung quanh như muốn kiểm tra thật chắc chắn.
Phương Vy rít lên:
- Cái tôi cần là sự tự do…đưa sợi dây đây?
Hải Anh nham nhở:
- Hay em hôn anh 1 cái đi, anh sẽ trả…
- Anh…
Phương Vy không thèm đôi co nữa. Cô đá mạnh cái vali gần đó cho bõ tức rồi nằm lên giường, kéo chăn qua đầu. 
Hải Anh cũng hết hứng tranh cãi. Anh ngồi xuống sofa, đốt thuốc…

Tiếng “bíp bíp” nho nhỏ phát ra từ Phương Vy, Hải Anh bật dậy, lật tung chăn và cướp cái điện thoại trên tay cô.
- Em cũng lém quá nhỉ? Không từ bỏ bất kì cơ hội nào hết.
Bị phát hiện ra kế hoạch, Phương Vy hoảng hơn là tức. Vì ngoài cái điện thoại di động là niềm hy vọng cuối cùng…cô chẳng còn cách nào hết. 
- Anh sẽ tháo pin và quăng ra cửa sổ.
Nói là làm, Hải Anh hành động thật chuyên nghiệp trước khuôn mặt xanh như tàu lá chuối của Phương Vy. Thế là…xong! 
Phương Vy chợt lạnh buốt sống lưng. Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cô đã bị nhốt trong chính căn hộ của mình sao? Hải Anh dám làm điều này với cô?
Cô giương đôi mắt nhìn anh, thầm thì trong uất ức.
- Anh đã ném chìa khóa, tháo pin, lấy dây điện thoại. Anh làm như thế để làm gì? Anh đã có âm mưu từ trước, phải không?
Hải Anh gật đầu:
- Ừ, anh xin lỗi. Anh không biết tại sao em lại né tránh anh, không chịu gặp anh, và đột nhiên đi du lịch cùng với tin đồn kết hôn với Quốc Tuấn. Anh không muốn nhìn sự việc xảy ra vô lí và dễ dàng như vậy.
- Anh định làm gì? – Phương Vy nghiến răng hỏi.
Dựa lưng vào tường, đối diện cô, anh lắc đầu mệt mỏi.
- Anh cũng không biết. Anh muốn chờ lời giải thích và sự thông cảm của em. Giờ thì anh không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Phương Vy nhăn mặt nhìn Hải Anh. Cô không tin những lời nói ủy mị như thế lại thốt ra từ miệng một con người xưa nay cao ngạo và coi trọng sự nghiệp như anh. Anh có phải đang đóng kịch một cách vụng về trước mặt cô không? Nhưng Anh đóng kịch như thế để làm gì cơ chứ? Anh còn Đoan Thụy…anh cần cô để làm gì? Cô hoang mang quá với những nhận định thật giả trong đầu.
Phương Vy quan sát điếu thuốc biếng nhác vừa cháy đỏ trên môi anh rồi lúng túng thở dài. Cô không biết mình phải làm gì với anh. Cơn giận vừa đến với cô lúc nãy như bay biến đi theo hình ảnh anh bây giờ.
Hải Anh khẽ tiến đến, anh vuốt gò má cô, dịu giọng:
- Đừng lo nghĩ gì cả, pé Pi. Đừng sợ anh…
Cô ngước nhìn anh. Không. Trước gương mặt trầm tĩnh nhưng tự chủ của anh, trước cái tình yêu mãnh liệt, cô không sợ điều gì cả, có chăng là sợ những giông bão mà thôi.
….


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 29: Bày tỏ trái tim.2
Phương Vy bước ra khỏi bathroom, Hải Anh vẫn còn đứng dựa lưng vào tường cạnh đấy. Anh nhìn sang bộ đồ ngủ gợi cảm làm cô lúng túng.
- Tôi…
Thấy anh nhăn mặt, Phương Vy chợt đổi chất giọng của mình.
- Anh có vào không?... Em phải tắm thì mới ngủ được.
Hải Anh cười, nét hài lòng khi thấy cô ngoan ngoãn và ngọt ngào như vậy.
Phương Vy ngồi trên giường, dùng khăn lau khô tóc mình, lòng thắc mắc chuyện Hải Anh và cô dùng chung một phòng thế này có tiện không? Rồi còn những rắc rối nào nữa sẽ xảy ra?Làm sao cô và anh ra ngoài khi chìa khóa không thể nhặt lên được? 
Tiếng nước chảy róc rách sau lớp kính bathroom, Phương Vy tin là Hải Anh đang ở trong đó. Căn hộ này quá nhỏ, 1 gian dùng chung cho nhà bếp, phòng khách, phòng ngủ. Và 1 bathroom dạng kính với hành lang bên cạnh dẫn xuống phía cửa số. Như vậy thì anh sẽ ngủ ở đâu? 
Cô nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ trưa rồi. Thôi thì tạm nghe theo sự xếp đặt của Hải Anh vậy. Ngủ một giấc cho tỉnh tảo, có thể cô sẽ có cách giải quyết được vấn đề vướng mắc này. 
……….
Hơi lạnh khiến Phương Vy phát run lên. Cô bật dậy, thấy Hải Anh đang ngồi trên sofa, điếu thuốc vẫn còn trên tay. Mặt trời bên ngoài đã không còn, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn ngủ trên tường. 
Thấy cô ngập ngừng nhìn mình, anh mỉm cười hất đầu về phía giường của cô.
- Em ngủ tiếp đi. 
Phương Vy lắc đầu:
- Đủ giấc rồi, ngủ không được nữa…
Hải Anh tiến lại gần cô, vuốt những lọn tóc trước mặt ra sau tai. 
- Hay em đói? Anh làm cái gì cho em ăn nhé?
Phương Vy gật đầu.
- Ừ. Anh và em ăn cái gì nhé. Anh đói không?
Hải Anh thấy vui vì được nghe cô quan tâm đến mình khá ngọt ngào.
- Em nấu cho anh hả?
Phương Vy nói lửng lơ:
- Chắc vậy. 
Cô đứng lên, cột tóc mình thật cao khi đèn trong phòng đã được bật sáng lại. Phương Vy lờ đi như không nhận ra vẻ háo hức buồn cười của anh. Cô cắm điện ấm nước, rồi mở ngăn tủ trên tường lấy ra 2 gói mì. Cô soạn tô đũa xong đâu đấy thì nước cũng vừa sôi. Vài phút sau cô đã làm xong 2 tô mì cho 2 người.
Hải Anh nhăn mặt trước tô mì.
- Em vẫn hay ăn mì như vậy à?
Phương Vy đỏ mặt, cô cười huề.
- Ừ, vì em không biết nấu ăn…em ăn mì đỡ những lúc đói quá thôi.
Hải Anh phủi tay, anh căn dặn.
- Khi nào anh và em phải đi siêu thị, anh sẽ mua những món tươi về mới được. Ăn mì hoài không tốt đâu.
Nói xong, anh không đợi cô gật đầu mà “xử” ngay tô mì. Chỉ một loáng, tô mì đã được anh tận tình ăn hết. Trong khi đó, Phương Vy còn chưa được nửa tô. Ngẩn ngơ với “tốc độ” ấy, cô mau mắn hỏi:
- Anh ăn nữa không?
Hải Anh cười lắc đầu.
- Thôi, em ăn đi, anh cũng tạm no rồi.
Phương Vy sốt sắng:
- Nếu anh ngán mì thì còn mấy thứ khác nữa.
Quốc nhướng mắt:
- Thứ gì?
Phương Vy làm 1 màn kê khai lương thực:
- Hủ tiếu bò kho, bún gạo, phở, miến…
- Đồ hộp hết hả?
Cô gật:
- Dạ, mì gói, phở gói, bún gạo cũng gói luôn.
- Nhiều không?
Thấy giọng Hải Anh có vẻ quan âm, cô thấy hơi lạ, nhưng vẫn trả lời:
- Nhiều, em mua về cho cả tháng mà.
- Còn gì nữa không?
- À, còn bánh mì sandwich với mấy lon đồ hộp nữa, nhưng không nhiều lắm. Anh hỏi làm gì?
Hải Anh không trả lời cô ngay, anh ra vẻ quan tâm khác thường:
- Cho anh xem thử được không?
Phương Vy ngạc nhiên, nhưng cũng đứng dậy chỉ cho anh thấy những thức ăn dự trữ cô để trong tủ và và tủ treo gần đó. Hải Anh nghiêng người ngó nhìn rồi gật gù. Nhịn không nổi, Phương Vy đành lên tiếng hỏi.
- Sao vậy? Có gì đặc biệt?
Hải Anh lắc đầu:
- Không, đâu có gì. Anh chỉ coi qua lương thực của tụi mình thôi. Ai mà biết sẽ ở trong đây bao lâu.
Phương Vy trợn mắt:
- Anh….nói gì vậy? Không lẽ anh tính ở nhà tôi luôn thật sao?
Hải Anh nhún vai:
- Thì em cũng thấy rồi đó. Cái chìa khóa…
- Dẹp chuyện chìa khóa qua một bên đi. Anh còn giữ sợi dây nối của điện thoại bàn mà. – Phương Vy ngắt lời trong bực tức.
Hải Anh thủng thẳng:
- Lỡ tay nên…quăng luôn rồi.
Phương Vy muốn nổi điên:
- Hừ. Cho dù như vậy, anh vẫn còn có điện thoại di động cơ mà. Bây giờ tối rồi, tôi không nói. Nhưng sáng mai, anh có thể gọi người bảo vệ hay thợ sửa khóa lên đây chứ?
Hải Anh quay lại nhìn kỹ Phương Vy.
- Em đã chịu bình tĩnh rồi à?
Cô đỏ mặt.
- Vậy là anh dựa vào sự ngốc nghếch và mất bình tĩnh của tôi mà tha hồ diễn kịch chứ gì? Nhưng màn kịch ấy cũng nên hạ đi thôi, sáng mai có lẽ anh gọi người đến giúp được rồi đấy.
Hải Anh cười nhẹ:
- Không. Em nói gì thì nói. Anh vẫn ở đây cho đến khi nào em chịu nói rõ với anh thôi.
Phương Vy trừng mắt quát lên:
- Trời ơi, thôi cái trò này đi.
Hải Anh hơi nhăn mặt với giọng hét trong đêm của cô.
- Anh nói được là làm được. Thức ăn anh cũng nhìn qua rồi. Có thể cho hai đứa mình ở trong đây một tuần. Em có giận thì giận, anh không chịu thua đâu, cứ xem ai sẽ đầu hàng trước.
Phương Vy tức giận:
- Vậy thì anh sẽ có câu trả lời liền đây. Tôi không…yêu anh, tôi sắp kết hôn với Quốc Tuấn rồi đấy. Anh làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa.
Hải Anh nhìn cô một thoáng rồi lắc đầu cười.
- Đừng trẻ con như vậy, pé Pi à. Em nghĩ anh là ai? Anh hơn em 10 tuổi. 10 năm chứ không phải 1 năm. Anh không tin đâu.
Phương Vy kêu lên.
- Trẻ con cái gì? Anh muốn câu trả lời thì tôi vừa trả lời rõ ràng cho anh đấy thôi, sao anh không chịu chấp nhận và thôi cái trò đùa dai dẳng này của anh đi.
Hải Anh rút một điếu thuốc, châm lửa rồi nheo mắt nhìn cô qua màn khói nhạt.
- Nếu em nghĩ anh từ bỏ em và chịu thua trước gã Quốc Tuấn ngu ngốc đó thì em lầm rồi.
Phương Vy rên rỉ.
- Trời ơi, anh còn muốn gì nữa chứ?
- Muốn em nói thật thôi. – Anh đáp nhanh.
- Thì tôi vừa…
- Không, anh không tin những câu giận dỗi đó đâu. Em là Phương Vy…anh biết rõ điều đó.
Cô nghiến răng.
- Không tin? Tôi đã nói thật mà. Sao anh lì lợm đến thế?
Hải Anh tỉnh bơ gật đầu.
- Anh vốn là tên lì lợm mà. Em cũng bướng lắm chứ đâu thua anh. Tụi mình xem ra rất xứng đôi. Nhưng để rồi xem, anh nhất định ở lì trong này với em, rồi xem ai lì hơn ai.
Phương Vy nhăn mặt, bặm môi suy tính: “Nếu anh không gọi thì mai tôi cũng sẽ mượn máy của anh gọi người đến giúp thôi”.
Hải Anh nhăn mặt khi đoán được dòng suy nghĩ đó trong đầu cô. Anh lấy cái điện thoại trong túi, đi thẳng về phía cuối hành lang. Phương Vy hốt hoảng kêu lên:
- Anh làm cái gì vậy? Anh lại định làm trò điên gì nữa vậy hả?
Cô níu kịp anh khi anh đứng bên khung cửa sổ mở rộng. Giọng Hải Ah rõ từng tiếng.
- Anh sẽ quăng cái này luôn cho em thôi nghĩ vẩn vơ, toan tính chuyện tách ra khỏi anh.
Hải Anh vừa định phóng cái máy nhỏ xíu cầm ở tay đi thật thì Phương Vy quýnh quáng ôm chầm lấy anh và kêu lên rối rít:
- Đừng anh! Đừng làm vậy. Dừng lại. Em…em xin lỗi. Em chịu thua anh rồi. Em xin lỗi.




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét