Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 12



Chương 32: Cho đi là để...nhận lại.
Hải Anh đau đầu, anh điên lên vì đối tác cứ từ chối việc gặp anh để tiến hành hợp đồng. Vốn thì đã huy động và tiến hành, nếu không được sự đồng thuận của đôi bên, vì làm sao mà tung sản phẩm ra thị trường chứ. 
Phương Vy không gõ cửa, cô bước vào như 1 thói quen.
- Em mang cho anh 1 ly…
Hải Anh hét lên:
- Phải gõ cửa chứ, em có biết phép lịch sự hok hả?
Phương Vy không dám lên tiếng, cô biết bây giờ tranh cãi với anh cũng chẳng có ích lợi nào.
- Em xin lỗi, anh uống 1 ly cafe thư giãn nhé.
Hải Anh không trả lời, anh đợi cô đặt ly cafe xuống bàn và ngồi đối diện với anh.
- Có trục trặc gì hả…?
- Ừ, công ty bên kia từ chối gặp mặt. Anh nghĩ là có chuyện gì rồi. Có lẽ ngày mai anh sẽ qua thẳng bên kia để tìm hiểu.
Phương Vy nín thở.
- Anh đi bao lâu?
Hải Anh nheo mắt.
- Chưa biết, nếu giải quyết sớm thì 2 ngày, còn không là khoảng 1 tuần.
“Lâu vậy anh?...Anh không nghĩ bao nhiêu thời gian đó, đủ để em mất hết quyết tâm ở lại bên anh, đủ để em…rời xa anh sao?”
Phương Vy cười gượng gạo.
- Ừhm, vậy em đặt vé máy bay cho anh.
Nói xong, cô bỏ ra khỏi cửa thật nhanh, cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn. Cứ mỗi lần nhìn Hải Anh, Phương Vy lại thấy tim mình bóp chặt lại…đau và khó chịu lắm.
…………
Hải Anh bàng hoàng trước tờ chuyển nhượng có chữ kí của mình. Thế là bản hợp đồng đi tong, thậm chí anh đã phạm 1 sai lầm khi tin tưởng đối tác sẽ không phản lại anh. 
Hơn 2/3 tài chính công ty bị hao mất, anh sẽ làm gì để lấy lại số vốn chứ?
…………
Chung cư Paradise – tầng 19.
“reng….”
- Alô. – Phương Vy nghe máy, giọng cô đượm buồn.
- Chúng ta bị lừa rồi.
Là Hải Anh, anh gọi về cho cô với cái thông báo mà không ai ngoài Phương Vy hiểu rõ nhất. 
- …
- Có lẽ mai anh sẽ về, công ty bị như vậy, anh không muốn làm nhân viên hoảng sợ.
Phương Vy cố gắng an ủi anh.
- Anh đừng căng thẳng, em sẽ giải quyết mọi chuyện ở đây đến lúc anh về.
“Tút…”
Hải Anh không trả lời. Thế là trễ rồi, anh đã mất tất cả, và Phương Vy còn có cảm giác như mất luôn anh. Trời ơi, phải chi mà lúc trước, cô chấp nhận Quốc Tuấn thì đâu có cơ sự này chứ…Phải làm sao đây…
“Bờ cát vẫn chờ cơn sóng, dẫu biết sóng bây giờ xa lắm…”
Phương Vy nghe máy.
- Alô?
- Anh đây.
Quốc Tuấn!
Phương Vy nói như gào lên, nước mắt lăn dài trên má.
- Bây giờ thì anh đã hài lòng rồi chứ? Hãy nói với Đoan Thụy là cô ấy đã thắng.
Giọng Quốc Tuấn trả lời nghe rất tự nhiên.
- Anh chờ em ở quán cafe Soho, anh sẽ giúp em.
Nói xong, anh cúp máy, không đợi Phương Vy trả lời. Dĩ nhiên là anh đang thả câu, và con cá tội nghiệp, cô đơn kia sẽ cắn mồi…
….
Café Soho.
Phương Vy hôm nay thật xanh xao, buồn khổ. Khuôn mặt không chút thần sắc, người thì gầy guộc hẳn đi. Quốc Tuấn thấy chạnh lòng…nhưng anh không thể thua ván cờ tình yêu này được, anh nhất định sẽ thắng.
Cô ngồi xuống, đôi mắt đầy uất giận.
Quốc Tuấn chờ Phương Vy lên tiếng trước, nhưng điều đó rất khó xảy ra. Anh đành mở lời.
- Anh biết em đang trách anh quá tàn nhẫn. Nhưng thương trường mà em, không thể mang chuyện tư vào công việc mà giải quyết được. 
Phương Vy thờ ơ, cô lạnh lùng.
- Có gì thì anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian.
- Anh sẽ đồng ý để công ty Hải Anh hợp tác làm ăn, dĩ nhiên là vừa đủ để công ty anh ta lấy lại vốn sau 9 tháng. Nhưng…
Phương Vy cắt lời.
- Tôi phải đồng ý làm vợ anh, phải không?
Quốc Tuấn gật đầu.
- Phải. Anh thật sự yêu em và muốn có em mà Phương Vy. Hãy nhìn anh đi, anh có thua kém gì Hải Anh đâu chứ? Thậm chí anh sẵn sàng vì em chia đôi hợp đồng với hắn ta. Anh cũng đáng để nhận lại cái gì chứ?!
Phương Vy nhún vai coi thường.
- Vậy sao? Tình yêu của anh được gọi là gì thế? Cao thượng? Thương hại hay là bố thí? Sao tôi thấy tình yêu đó như một ván cờ, mà trong đó tôi chỉ là một con tốt, đem ra để trao đổi…
Sau lời nói đó là một tràng cười dài của cô.
Quốc Tuấn gõ ngón tay xuống bàn, anh thú vị nhận ra Phương Vy nhìn sự việc nhanh nhạy hơn anh nghĩ rất nhiều. Một người đàn ông thành đạt như anh cần có người phụ nữ sắc sảo đứng sau lưng hỗ trợ. Người con gái đó chính là Phương Vy.
- Anh không coi em như con tốt, đừng hạ thấp mình như vậy chứ.
Phương Vy nhếch mép bất cần, cô nhướng mắt.
- Sao cũng được. Tôi muốn có được sự hợp tác của anh trong tuần này, nếu mọi chuyện xảy ra đúng như anh đã nói. Tôi sẽ chấp nhận lấy anh làm chồng.
Quốc Tuấn mỉm cười hài lòng, anh đã thắng.
- Em có thể yên tâm, sáng mai người bên anh sẽ fax hợp đồng qua, tất cả sẽ hoàn thành trong tuần này.
Phương Vy gật đầu, cô cảm giác như mình đang đánh mất cái gì đó rất quan trọng.
Quốc Tuấn mời mọc.
- Chúng ta đi bar nhé, anh muốn em thoải mái hơn.
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng lên, để Quốc Tuấn ôm eo dìu đi. 


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất



Chương 33: Sự kinh hoàng đêm tân hôn.
Gửi anh…
Em không thể gặp anh, thậm chí em nghĩ mình không nên gặp anh thì hơn. Em chắc khi anh đọc được lá thư này, thì anh đã biết mọi chuyện rồi, phải không?
Anh có thể nghĩ sao cũng được. Vì em biết mình giải thích cũng không thay đổi hết mọi chuyện. Giấy chuyển nhượng là do em kí và bán. Em vẫn còn thù anh rất nhiều, thù Đoan Thụy đã tát vào mặt em ngày trước. Giờ nhìn thấy cảnh 2 người chia tay, em phải khóc thét lên vì sung sướng đấy anh. 
Nhưng nghĩ lại những gì anh đã tận tụy dành cho em 2 tháng qua, em cứu anh bằng sự hợp tác với công ty PAAT, em mong anh đừng vì tự ái của mình mà từ chối. Anh còn phải phục hồi và trả thù em chứ.
Tuần sau là đám cưới của em, mong anh đến dự, thiệp mời em đã gửi cho Trà Linh. 

Chào anh.”

Khuôn mặt Hải Anh không chút thay đổi, anh nhẹ nhàng đánh rơi tờ giấy còn phảng phất mùi nước hoa midsummer của Phương Vy. Bước đến cánh cửa kính trước mặt, anh khép nhẹ mắt, đôi bàn tay đã nắm chặt lại từ lúc nào…
…………….
Restaurant Song Sinh.
Sánh vai cùng với Phương Vy, Quốc Tuấn cảm thấy sự chiến thắng lâng lâng trong mình. Anh quay sang cô, nhìn đôi má ửng hồng của phấn, đôi môi mềm quyển rũ với cặp mắt sắc sảo, tinh tế. Một nét đẹp lung linh mà anh đã thấy động lòng từ lần gặp đầu tiên. 
Thế còn Phương Vy? Cô đáp lại cái nhìn của Quốc Tuấn một nụ cười gượng gạo, nụ cười không chút sức sống. 
- Em có mệt không?
- Không, em thấy cũng bình thường.
Và buổi tiệc diễn ra thật nhẹ nhàng, đúng như điều mà Phương Vy mong đợi. Sự ồn ào lúc nãy sẽ phá tan những cố gắng “chịu đựng” của cô…hãy để mọi thứ đi vào quên lãng.

----------------------------------------------------------
Căn nhà mà Quốc Tuấn và Phương Vy sẽ dọn về sống khá rộng, nó có một mảng vườn trồng hoa rất đẹp. Bên trong nhà gồm 1 phòng khách lớn, nhà bếp ở phía sau cùng với toilet cho khách và 4 phòng ngủ ở tầng 1-2, mỗi phòng có 1 bathroom riêng.
……….
Phương Vy đặt mình xuống giường, cô không hồi hộp, lo sợ vì đã từng trải qua mọi chuyện. Điều Phương Vy lo nghĩ là khuôn mặt lạnh như băng của Hải Anh, cái cách anh nhìn cô bằng 1 đôi mắt sắc như dao, đầy hận thù căm phẫn đấy. Phương Vy tự nhủ với mình những điều vớ vẩn, cô ước mơ anh sẽ hiểu được sự hy sinh của cô…nó quá xa vời.
- Phương Vy!
Hơi thở của Quốc Tuấn phà vào cổ cô làm cắt ngang những dòng suy nghĩ. Anh bước đến từ đằng sau, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Phương Vy bằng 1 cánh tay, thầm thì như rót mật vào tai.
- Em thật quyến rũ.
Phương Vy lặng yên để Quốc Tuấn điều khiển tất cả. Từ nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng đến đôi bàn tay chuyên nghiệp từ từ cởi bỏ bộ váy ngủ bằng lụa trên người Phương Vy. Chỉ là…cô không hứng thú lắm.
Quốc Tuấn nhận ra điều đó, nhưng anh lại hiểu theo nghĩa khác: Sự lo lắng của “lần đầu tiên”.
- Em đừng căng thẳng, thư giãn và thả lỏng đi. Theo anh nhé?!
Theo à?...Phương Vy thở hắt, cảm thấy bản thân nên hài lòng với hiện tại. Bây giờ, cô đã chính thức là vợ của Quốc Tuấn rồi, tất cả nên như vậy…thôi thì cũng phải chấp nhận nó, cam chịu mọi thứ.
Sự đáp trả bất ngờ của Phương Vy làm sức nóng cuộc ân ái diễn ra thật mãnh liệt. Dù điêu luyện và thích “hiếu chiến”, nhưng vì tôn trọng Phương Vy, Quốc Tuấn vẫn cố gắng thật nhẹ nhàng, từ từ.
Bất giác, anh nhận ra…

Quốc Tuấn ngồi phắt dậy, khuôn mặt anh biến sắc trước đôi mắt ngạc nhiên của Phương Vy, cô vội lấy chăn phủ lên người, đôi má hơi đỏ hồng.
Trước hành động ấy, Quốc Tuấn lạnh lùng.
- Đến bây giờ mà vẫn còn đóng kịch à?
Phương Vy khó hiểu.
- Ý anh…là sao?!
Quốc Tuấn gào lên, âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
- Cô tưởng tôi là thằng ngốc à?!
Phương Vy hơi nheo mắt, cô nhạy bén.
- Anh khó chịu vì không là người đâu tiên của em sao?
Quốc Tuấn nghe câu hỏi vô tư của Phương Vy mà cảm giác như 1 lời khiêu khích, coi thường. Tự ái làm anh không giữ được bản thân. Quốc Tuấn thẳng tay tát mạnh vào mặt cô.
“Bốp”
Đau đớn, nhục nhã, coi thường…những cảm xúc và sự nhầm lẫn đè nát Phương Vy xuống tận đáy của sự tuyệt vọng. Thì ra, phong cách thoải mái, lối sống tây phương của Quốc Tuấn đã làm Phương Vy nhầm tưởng anh không coi trọng chuyện trinh tiết. Giờ đây, nhận ra cái sự thật phũ phàng ấy, cô thấy tủi thân, cô nhớ vòng tay ấm áp của Hải Anh, cái hôn trìu mến khi anh đi làm về và sự nhẹ nhàng, trân trọng mỗi lúc bên cô hằng đêm. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má bỏng rát. 
Quốc Tuấn cười khẩy khi nhìn thấy dòng lệ.
- Khóc à? Sao cô không khóc lúc ở bên nó, sao không khóc vì làm tôi tức giận? Hả? Giờ khóc nhớ thương cái thằng khốn nạn ấy sao?
Phương Vy gượng dậy, cô hét lên.
- Tôi cấm anh nói như thế.
Quốc Tuấn nổi điên, anh nhào đến, đẩy mạnh Phương Vy xuống giường, nghiến răng đe dọa, mặc cho cô khóc lóc chịu đựng.
- Được, tôi sẽ không đụng đến vị thánh trong lòng cô. Nhưng mà đụng đến cô thì tôi được quyền, đúng chứ?
Phương Vy rên lên.
- Không, buông ra…anh làm tôi…
Quốc Tuấn ngắt lời.
- Đau! Phải không?!
Không có tiếng trả lời, chỉ có những dòng nước mắt tuôn như suối. Phương Vy thấy tủi nhục, thấy đau đớn... cái cảm giác bản thân như một món hàng chơi cho vui làm cô đau xót. Nhưng Quốc Tuấn chỉ càng coi thường hơn, anh buông lời.
- Cô là của tôi, hiểu chưa?
Phương Vy vùng vẫy, cố gắng trân mình chịu đựng. Cô gọi to trong đầu tên của Hải Anh, nhưng đáp trả lại chỉ là màu đen của bóng tối như đồng tình cùng Quốc Tuấn…
Lẻ loi, cô độc…

Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 34: Hôn nhân không tình yêu.
Quốc Tuấn tỉnh dậy, anh không thấy Phương Vy ở bên cạnh liền vội vàng tìm kiếm khắp phòng và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô đang ở dưới sân, trên băng ghế đá trong vườn. Nhớ lại đêm qua, anh chợt nao lòng. Trong phút giận dữ, anh đã hok thoát khỏi cái cảm giác bị xúc phạm khi đáng lẽ re anh nên hiểu và thông cảm hơn cho cô. Quá khứ đã xa rồi, anh sẽ xin lỗi, dù sao đã là Vợ Chồng, anh tin Phương Vy cũng hiểu.
……………………..
Phương Vy không cảm xúc, cô đã quá mệt mỏi, cái nỗi kinh hoàng đêm qua vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ. Không ngủ được, cô cứ nhủ thầm suốt đời sẽ không tha thứ cho Quốc Tuấn…Nhưng…có quá đáng không? KHÔNG! Anh ta đã đối xử với cô như 1 con thú, không thể bỏ qua…không thể.
- Phương Vy!
Giọng Quốc Tuấn vang lên, cô run rẩy không dám trả lời.
Biết Phương Vy vẫn còn giận, anh nhẹ nhàng tiến lại gần, nắm tay cô, cố gắng suy nghĩ những lời hối hận, xin lỗi muộn màng.
Chợt…
- Bỏ cánh tay dơ bẩn của anh ra. Cút đi, anh làm tôi thấy ghê tởm.
Quốc Tuấn khó chịu, anh lại không vứt được cái hình ảnh Phương Vy cùng người đàn ông khác ở cạnh nhau đang lởn vởn trong suy nghĩ của mình.
Anh cười đểu:
- Tôi không dám, thưa quý cô “trong sạch”.
Phương Vy quay phắt người, bỏ chạy. Nhưng Quốc Tuấn đã kịp kéo cô trở lại, bàn tay ôm chặt cơ thể và mặt đối mặt.
- Bỏ chạy sao? Phương Vy mà tôi biết là con rùa rụt cổ ư?
Sự nhanh nhạy, sắc bén liền lộ rõ trong đôi mắt, Phương Vy liền đáp trả:
- Phương Vy như tôi bây giờ mới hợp với 1 Quốc Tuấn đểu cảng, nhỏ nhen như anh.
- Cô…
Rồi Phương Vy đẩy Quốc Tuấn ra, miệng nhếch lên nụ cười méo mó.
- Tôi biết anh muốn xin lỗi, muốn làm hòa. Nhưng tôi là phụ nữ, ít nhất cũng là một nữ nhi. Dù có bản lĩnh và mạnh mẽ đến đâu, tôi vẫn biết tổn thương, biết đau đớn. Tôi có thể chấp nhận bỏ qua hành động của anh. Nhưng anh cứ dày dò tôi bằng hình thức nói về quá khứ kiểu đó, tôi sẽ không bao giờ coi anh là một người đàn ông, tệ hơn là không xứng đáng để coi là một người đàn ông.
Quốc Tuấn nhận ra sự mạnh mẽ, yếu đuối trong từng câu nói như lời tâm sự của Phương Vy, anh dịu giọng.
- Anh xin lỗi! Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa nhé?!
Phương Vy chớp mắt, đượm buồn.
- Giờ thì tôi là vợ của anh, nếu muốn hòa bình thì tôi chỉ còn cách chấp nhận thôi.
Quốc Tuấn hôn lên trán Phương Vy thật thân mật.
- Quên chuyện đêm qua đi. Giờ em đã là của anh rồi!
Phương Vy rùng mình, cô thấy một cơn gió se lạnh lướt qua…giông tố sẽ không dừng lại, hay chính xác hơn là chưa bao giờ dừng lại trong cuộc đời cô.

------------------------------------------------
Thời gian qua nhanh, Phương Vy thật sự rất mệt mỏi. Cô vẫn xinh đẹp, vẫn rạng rỡ như cái tuổi đôi mươi của mình. Nhưng sâu thẳm bên trong là một nỗi buồn không ai thấu hiểu.
Quốc Tuấn không muốn Phương Vy đi làm, anh đề nghị cô ở nhà làm một người nội trợ hơn là một phụ nữ của xã hội. Bản thân Phương Vy cũng chẳng khát khao được ra ngoài, cô sợ mình sẽ gặp Hải Anh, sẽ nhớ lại tất cả, sẽ khơi gợi cái quá khứ quá tàn nhẫn ấy…
Nhưng Phương Vy chán chường vì những suy nghĩ nông cạn, bó buộc của Quốc Tuấn, nhất là những lúc anh muốn có một đứa con.
Lần gần đây nhất là khi cô đang thơ thẩn suy nghĩ mông lung. Lúc đó, anh vẫn còn làm việc trong phòng. Và cái cảm giác thiếu vắng bóng dáng Phương Vy vẫn hay nằm trên giường xem tivi chờ Quốc Tuấn tắt đèn và đi ngủ thôi đã thúc anh tìm cô.
Phương Vy đang thả hồn ngoài ban công. Và khi cảm nhận được vòng tay bất ngờ của Quốc Tuấn, cô hơi ngạc nhiên.
- Em ra đây làm gì?
- À…Không có gì, em nghĩ về tương lai thôi.
Quốc Tuấn mỉm cười, anh tò mò.
- Vậy em thấy tương lai như thế nào?
Phương Vy thành thật.
- Đầy chông gai, khó khăn. Mọi thứ đều rất áp lực.
Quốc Tuấn siết chặt cô hơn.
- Quên nó đi, em không nghĩ về gia đình sao?
Phương Vy nhướng mắt, cô hạ giọng.
- Gia đình? Ý anh là sao?
Quốc Tuấn bực dọc, anh cố gắng gợi lên những hình ảnh đẹp đẽ nhất có thể.
- Là thêm thành viên, thêm đông vui. Em sẽ là mẹ, anh sẽ là cha. Hằng ngày đi làm, chăm sóc, lo lắng cho con. Em có muốn như thế không?
Phương Vy chớp mắt. Muốn ư? Ừ…cũng có thể, nhưng chưa phải lúc này. Cô mất hết sức sống, quá mệt mỏi, có con lúc này có nên không khi thật sự cô chưa quên được người đó?
Phương Vy xoay người lại, đối diện với anh, cố gắng biểu hiện tình yêu trên khuôn mặt.
- Mình đừng nghĩ xa quá, nhé anh? Chúng ta còn trẻ, nếu muốn thì từ từ cũng được…không trễ lắm đâu.
Quốc Tuấn mỉm cười động viên.
- Đừng sợ. Anh sẽ ở bên cạnh em. Nếu em sợ đau và tăng cân sau khi sinh, anh sẽ…
Phương Vy cắt ngang:
- Không, không phải! Em chỉ sợ anh…không chịu được trẻ con thôi. Vì có con sẽ mệt và tốn kém lắm.
- Không thành vấn đề. Chúng ta cùng cố gắng là okie. Anh là một giám đốc công ty, chẳng lẽ không đủ lương để nuôi thêm 1 đứa trẻ sao? Anh muốn có con, muốn chúng ta gần gũi nhau hơn, xóa bỏ khoảng cách của ngày trước. Em nhé?!
Phương Vy chợt nhớ lại đêm tân hôn…nỗi kinh hoàng bỗng quay về.
- Em không muốn lúc này! Chúng ta vẫn đang bình thường đó thôi. Mình cứ thế này 1 thời gian đi…được không? Khi nào thật sự thì chúng ta sẽ…có con.
Quốc Tuấn đột nhiên lạnh lùng, anh buông Phương Vy ra và hơi lạc giọng.
- Em nên cẩn thận trong lời nói, vì anh không đủ kiên nhẫn để chờ em quên đi quá quá khứ đâu.
Phương Vy xám mặt. Cô ghét sự hăm dọa và trả lời anh bằng cách quay lưng bỏ đi.
- Tùy !


Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét