Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chú Và Cháu - Phần 7


Chương 19: Party
Phương Vy đã kết thúc một ngày làm việc của mình thật nhanh và rút khỏi bàn làm việc cũng “tốc độ” như thế. Cô ngán gặp Hải Anh, mỗi lần nhìn thấy anh, tất cả những cơn giận, thù hận cứ bay theo gió…
- Em về nhé chị Trà Linh.
Trà Linh đứng lên, chặn trước Phương Vy.
- Khoan đã, giám đốc nói em phải ở lại chờ giám đốc, tối nay giám đốc có party cần em đi theo.
- Hả? Party gì nữa vậy?
Trà Linh mở cuốn sổ gần đó, đọc ro ro:
- Tiệc mừng công ty K&L thành công. Giám đốc mình được mời đi để bàn về hợp đồng mới.
Phương Vy mỉm cười thật duyên.
- Tối nay chị rảnh mà, phải không chị Linh?!
Đã quá quen với cảnh con bé nhờ vả, Linh phì cười.
- Ừ, rảnh. Sao?
- Vậy chị đi dùm em nhé, em sẽ cảm ơn chị nhiều nhiều lắm.
Một giọng nói vang lên, khuôn mặt Phương Vy liền xám lại.
- Công ty dạo này loạn lên rồi à? Tôi chỉ định ai đi cùng thì phải có lí do riêng. Đẩy việc cho ai khác nữa?
Phương Vy quay lại, nổi nóng:
- Con làm việc mệt rồi, muốn về sớm, nghỉ sớm, ngủ sớm.
- Chú làm việc mệt rồi, chú không muốn phải khó chịu vì người đi theo mình không phù hợp.
Cô nghẹn lời. Khỉ thật!
- Chú…
Hải Anh kết câu thật gọn gàng và đầy quyền lực.
- Không nói nhiều. Chú sẽ đưa con về nhà chú để chuẩn bị.
Phương Vy hét lên.
- Không.
Hải Anh tiến lại gần Phương Vy, nói khẽ vào tai cô.
- Con có muốn chú thể hiện tình cảm như trưa nay tại đây không? Chú sẵn sàng đấy!
Phương Vy lại hét lên:
- Không…- Hải Anh nhướng mắt nhìn cô. À, ý con là…con không dám cãi lời chú.
- Tốt. Con thông minh hơn chú nghĩ đấy.
“Nếu không phải tại danh dự của tôi, anh đã nằm dẹp dưới đất như con tép rồi, Hải Anh à”.
---------------------------------------
Party diễn ra theo lệ thường, không có gì nổi bật hay khác so với lần trước Phương Vy đi cùng với Hải Anh. Nhưng lần này, cô không lẽo đẽo theo anh nữa, cô đứng trong góc của gian phòng rộng lớn để nhìn bao quát. 
- Chào em, em đại diện cho công ty nào đến đây?
Phương Vy ngước lên nhìn. Một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt vuông vức, nụ cười hiền và giọng nói trầm ấm.
- Em là thư kí giám đốc của công ty APPAT, hân hạnh được làm quen với anh.
- Đã có ai khen em là một cô thư ký đẹp chưa nhỉ?
Phương Vy mỉm cười tự nhiên.
- Cảm ơn anh vì lời khen đó. Anh không phải là người đầu tiên…nhưng cũng chưa là người cuối cùng.
Người đàn ông trẻ tuổi bật cười.
- Em thật khác với những người con gái anh gặp.
- Em mong là mình không “lập dị”, anh nhỉ? Em tên Phương Vy, còn anh?
- Anh tên Quốc. 
Phương Vy dịu dàng:
- Một cái tên dễ nhớ. 
Quốc đáo để tấn công ngay.
- Nếu em không ngại, anh mời em đi một chỗ rất thú vị nhé?!
Phương Vy chưa kịp nghĩ ra lời từ chối thì Hải Anh đã tiến đến, anh vòng tay ôm và hôn vào má cô thật tình cảm.
- Xin lỗi anh, cô ấy là của tôi ngày hôm nay.
Quốc cười trừ rồi lặng lẽ kím cớ để bỏ đi. Chỉ còn lại 2 người đứng trong góc.
- Chú phá mất mồi ngon của con đấy, tức không pé Pi?
Hải Anh vẫn không bỏ cánh tay của mình ra, Phương Vy hơi bối rối.
- Mồi ngon không phải chỉ có 1 miếng.
- Nhưng càng nhiều mồi ngon thì sẽ không còn thích thú nữa.
Phương Vy khịt mũi không trả lời, cô biết mình đấu khẩu không lại Hải Anh, càng nói chỉ càng thêm “nhụt” chí anh hùng. Thôi thì cứ “ngậm bồ hòn” giả vờ như không nghe, không thấy và không biết gì.
- Pé Pi, con bao nhiêu tuổi rồi.
- Sắp 17 tuổi, sao?
Hải Anh bất ngờ kề sát mặt mình thật gần Phương Vy, anh bông lơn.
- Nếu tối nay, chú “thịt” con…chú sẽ “có sao” không nhỉ?
Phương Vy chớp mắt thật nhanh:
- “Có sao”…là sao?
- Là liệu chú có…bóc lịch vì dụ dỗ con hay không?
Phương Vy vô tư trả lời:
- 17 tuổi thì là án treo.
Hải Anh hôn phớt lên môi cô:
- Vậy con hãy cầu nguyện để tối nay đừng có chuyện gì xảy ra đi nhé. Chú không hứa điều gì đâu!?
Phương Vy ghì cổ Hải Anh lại khi anh định ngẩng lên.
- Chuyện gì là chuyện gì?
Hải Anh bật cười.
- Khỉ thật, pé Pi của chú còn khờ lắm.
Nói xong, anh hôn vào mắt của cô, đôi mắt long lanh như có nước và bỏ đi về phía cửa, nơi có những cái bàn chứa đầy thức ăn
Phương Vy dựa đầu vào tường, nheo mắt:




Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 20: Sự kiềm chế.
11.30 PM.
Phương Vy say mèm, cô uống nhầm cái ly rượu whisky do một ông chủ của công ty J.O.L mời, bây giờ đầu óc cứ quay vòng vòng…điên hết lên.
Hải Anh bàn xong hợp đồng liền xoay người tìm Phương Vy, thấy cô đang đứng ở góc bàn để đồ tráng miệng, anh lại gần.
- Hey, nãy giờ ăn no chưa cô bé?
Phương Vy ngất ngưởng quay lại, chân này vấp phải chân kia liền chao đảo. Hải Anh đưa tay ra đỡ cả thân người cô.
- Hix…no cái khỉ gì, nãy giờ cứ thấy buồn nôn, không ăn được gì…cả!?!
Hải Anh nghi ngờ, anh nâng vai của Phương Vy, nhìn khuôn mặt cô.
- Chết tiệt, con lại uống cái gì nữa vậy pé Pi?!
- Này, này…! Anh đừng có mà…quát tháo tôi nhé. Tôi đại diện cho…APPAT đến đây…không phải để anh…quát tháo đâu.
Hải Anh nhăn nhó, anh gặng hỏi:
- Lúc nãy, con uống cái gì?
Phương Vy cười tỉnh rụi.
- Hổng có nhớ nữa ta ơi…! Hình như là…cái ly màu hồng hồng, đẹp thấy mồ lun…hơ hơ.
- Cái con bé này, uống bậy bạ rồi bây giờ nói nhăng nói cuội gì vậy.
Phương Vy gào lên:
- Ê, vô duyên thúi. Tôi nói chuyện với anh sao mà anh trả lời. Chú tôi đâu, tình yêu của tôi đâu?...!
Hải Anh bật cười, anh khịt mũi:
- Đây, “tình yêu” của con đây, khổ quá pé Pi ơi. Con là chúa gây rắc rối.
Phương Vy mất thăng bằng, ngã người vào Hải Anh.
- Rắc rối thiệt…buồn ngủ thiệt…chán đời…thiệt!
Hải Anh ôm Phương Vy, anh cuối người và bế bổng cô trên tay, để đầu cô dựa vào vai mình. Mọi người xung quanh để ý, trong đó có một người đàn ông từng theo đuổi Đoan Thụy…anh ta đã thấy tất cả.
---------------------------------------------
Ngồi trong xe hơi, Phương Vy “tự tin” ngủ thoải mái, khuôn mặt hồng lên vì rượu, môi cô quyến rũ thật tự nhiên. Hải Anh than thở trong đầu.
“Cả đời chú không bế ai bao giờ, sọ khỉ à. Con liệu mà chuẩn bị tinh thần khi tỉnh dậy, chú không có bế “free” đâu”
- Dạ thưa giám đốc, mình về đâu ạ?
Hải Anh suy nghĩ, giờ cũng đã hơn nửa đêm, về nhà Phương Vy chắc cũng không tiện.
- Về nhà tôi.
- Dạ vâng.
----------------------------------------------
Vừa bế Phương Vy vào nhà, anh vừa gọi to:
- Vũ, mày đâu rồi?!

- Vũ!
Vậy là người bạn nối khố của anh không có ở nhà. Tối nay, chỉ có anh và cô thôi sao?!
Đặt Phương Vy xuống chiếc giường màu xanh caro của mình, anh khẽ thở dài.
- Đêm nay, đừng có làm phiền chú đấy, sọ khỉ!
-------------------------------------------------
Phương Vy mở mắt, cô quờ quàng trong bóng tối để tìm đường đi vào bathroom. 
- Nóng quá…!
Cô cởi bỏ bộ cánh màu đen của mình, bước vào bathroom để tìm sự thư giãn. Chắc là vì say, Phương Vy không để ý mọi vật xung quanh rất khác với phòng cô.
“……” (tiếng nước chảy, mọi người tự tưởng tượng nhé)
Phương Vy chỉ quấn cái khăn tắm quanh mình, cô nghe mùi thơm từ cơ thể toát ra thật quen thuộc. Nhưng không phải là mùi của cô hằng ngày. Mặc kệ, Phương Vy không để ý điều đó…cô mò đến giường. Cởi bỏ cái khăn quanh mình, nằm lên và ủ thật gọn trong chăn.
Hải Anh nằm ngay sofa, anh đã cố gắng không nhìn. Nhưng là đàn ông, anh cũng có cái giới hạn của nó.
- Khỉ thật, chú đã nói là con đừng làm phiền chú mà! – Anh thì thầm với chính mình, cố gắng không ngồi dậy.
….
3.00 AM 
Hải Anh từ bathroom trở ra, mắt mơ màng tìm đến cái giường quen thuộc của mình. Cái lưng anh đau buốt, và anh quên luôn người con gái đang nằm trên giường kia.
Phương Vy khẽ trở mình, cô cảm nhận được một mùi thơm lạ…cũng quen thuộc như mùi thơm lúc nãy trên người cô. Mùi thơm…quyết rũ, mạnh mẽ và…cứng cáp.
- Ưm…thơm quá!
Hải Anh cảm nhận một bàn tay thon gọn ôm lấy mình. Mùi nho lan tỏa đâu đây.
- Phương Vy…
Anh ôm lấy cô, đặt môi mình vào đó…nhẹ nhàng, từ từ, chậm rãi để cảm xúc dâng trào. 
Phương Vy run người, cơ thể cô phản ứng lại với những mơn trớn trên khuôn mặt mình. Tay cô bị khóa lại thật nhẹ nhàng bởi tay người đàn ông vô hình đó. 
Anh hít hà những gì trên làn da mềm mại của Phương Vy, anh khẽ lướt xuống cổ, chạm vào bờ vai nhạy cảm và len vào trái tim người con gái trinh nguyên trong tay anh.
Phương Vy không bị động nữa, tay cô được thả tự do và níu lấy cổ Hải Anh, cô khẽ kêu lên:
- Đừng…!
Hải Anh chợt ngẩng đầu dậy. Anh mở bừng đôi mắt và căng thẳng nhìn Phương Vy đang nửa mê nửa tỉnh…
- Không, pé Pi…chú không thể.
Phương Vy không trả lời, cô lại chìm vào giấc ngủ mê đắm của mình…giấc ngủ mộng mị đầy hạnh phúc.
Hải Anh đứng dậy, kéo chăn cho Phương Vy và hôn vào môi cô nụ hôn khẩn khoản.
Anh bước ra ban công, đốt thuốc…đêm nay, anh phải thức!



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất


Chương 21: Ngày kết thúc.
Hải Anh đứng trước Đoan Thụy – người con gái anh quyết định sẽ sống trọn đời.
- Vì sao anh không nói gì hết?
Đoan Thụy ngước lên nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ.
- Đây là con anh, anh không thể chối bỏ nó. Anh hãy nghĩ…
- Anh không nói là bỏ nó. Nhưng lúc này, anh không đủ tâm trạng để đón nhận đứa con này.
Đoan Thụy rơi nước mắt.
- Anh…không nhận con…ư?
Phương Vy đứng sau cánh cửa phòng của Hải Anh…lắng nghe tất cả những gì mình cần nghe…
Hải Anh khụy người xuống, đôi tay run run.
- Em hãy nghe anh, được chứ? Đừng khóc nữa?
Đoan Thụy khẽ chớp mắt, cô gật đầu.
- Ưm…
- Anh không bỏ con, không bỏ em. Nhưng tại sao em lại để cho sự việc này xảy ra?
Cô ngẩng đầu lên, thút thít.
- Em không cố ý…em không nghĩ là mình lại có…
Hải Anh nắm tay cô.
- Anh tin em. Đừng khóc nữa!
Đoan Thụy vẫn không ngừng lại, cô nấc lên:
- Nhưng anh có biết ngày hôm qua em đã thấy gì không? 
Phương Vy cắn môi, nước mắt cùng rơi với người phụ nữ ngoài kia…tất cả đều giống 1 nỗi đau…chỉ khác ở cách nhìn nhận mà thôi.
Hải Anh nhăn mặt.
- Em theo dõi anh?
Đoan Thụy phủ định.
- Không, không phải. Chỉ là…em được 1 người bạn nói cho mình như thế.
“Cạch..”
Phương Vy bước ra, không rực rỡ như hình ảnh của tối ngày hôm qua. Nhưng vẫn đầy nét mặt trẻ trung đầy cá tính của mình, cô đã chùi vội đi dòng nước ở khóe mi.
- Đó chỉ là những cử chỉ thân mật giữa 2 người coi nhau như chú cháu thôi. Chị đừng lo!
Hải Anh im lặng, anh đốt thuốc như tìm cho mình 1 sự kìm chế.
Đoan Thụy mở lớn mắt, bất ngờ:
- Cô…làm gì ở đây?
- Chị yên tâm, em và Hải Anh không có gì xảy ra hết. Chỉ là 1 sự rắc rối nhỏ nên em không thể về nhà mà thôi.
Hành động tiếp theo của Đoan Thụy đã khiến cả gian phòng lặng đi.
“Bốp”
Phương Vy lãnh trọn cái tát…
- Đoan Thụy! Em làm gì vậy?
- Đồ lăn loàn, trắc nết, còn dám nói nữa sao? Đừng tưởng mình đã lớn nên có thể tự do qua đêm với bất kì người đàn ông nào. Cô tưởng tôi tin là không có gì xảy ra sao? Hãy nhìn lại mình đi, chưa đủ tư cách và địa vị để nói chuyện. Cô chỉ là 1 đứa con nít ăn chưa no lo chưa tới, có quyền gì mà lên tiếng?
Phương Vy đột nhiên mỉm cười, đôi mắt bùng lên ngọn lửa hận thù khi nhìn thẳng vào 2 người đối diện.
- Phải…không là gì hết, vì vậy khi nói những gì cần phải nói, em sẽ về. Còn cái tát đó, em nhất định không quên. Em tin mình đủ sức để trả lại cái tát cho chị. 
Cô ngước đôi mặt về phía Hải Anh, mong chờ từ anh 1 câu nói bênh vực. Nhưng hình như…tất cả chỉ là con số 0…con số 0 kết thúc mọi thứ.
Phương Vy bước lại gần anh, khẽ mỉm cười…khóe mắt lấp lánh ánh nước.
- Con vẫn mãi mãi giữ những kỉ niệm đẹp…
Nói xong, cô cuối đầu chào 2 người rồi bước như chạy đến cửa, bỏ về.
Hải Anh quăng điếu thuốc trên môi mình, anh bước ra ban công.

- Em xin lỗi! Em chỉ…
- Thôi được rồi, đừng nói gì nữa. Em hãy nằm nghỉ đi, anh muốn ở một mình.
Đoan Thụy lặng lẽ im lặng, cô bước vào trong, khóe môi run run.
---------------------------------------------
3 ngày sau…
Khôi Vũ mở cửa, anh ngồi xuống ghế và thở dài
- Tao thật không nghĩ là mày và Phương Vy lại…
- Không có gì xảy ra hết!?
Khôi Vũ nheo mắt, anh ngớ ngẩn:
- Có gì là có gì? Tao đang nói việc Phương Vy xin nghỉ việc và bỏ sang nước ngoài du học đấy chứ.
Hải Anh bật dậy.
- Sao?
- Đi từ sáng nay rồi. Con bé không nói cho mày à?
Anh lắc đầu, ngồi xuống ghế thật chậm chạp.
- Con bé có vẻ buồn. Dù sao, mày cũng có lỗi đấy.
Hải Anh khó chịu, anh gằn giọng.
- Chẳng lỗi phải gì cả, tao làm gì chứ?
Khôi Vũ đốp chát:
- Cái đó thì tự mày biết, tao không muốn xen vào chuyện tình cảm của mày. Chỉ không thích khi mày làm hỏng 1 mối tình đầu đẹp đẽ của con bé.
Hải Anh tự bào chữa cho mình.
- Chẳng sao. Rồi pé Pi sẽ tìm được một tình yêu thật sự sau tao. 
Khôi Vũ phì cười:
- Ừ, mong là như thế…



Có thể bạn muốn đọc Những Câu Truyện Loạn Luân Hay Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét